Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Quan tâm thì sẽ loạn, tuy rằng bề ngoài Tiêu Mạc Ngôn luôn luôn kiêu ngạo mạnh mẽ, nhưng bây giờ, nhìn bà Từ bị người khác khống chế hai tay đè xuống đất, sợ bà xảy ra chuyện, Tiêu Mạc Ngôn run rẩy, che miệng, nhìn bà Từ khóc.


Bà Từ dùng lực hô hấp, vặn vẹo thân mình muốn giãy giụa, nhưng mà tuổi đã cao, bị đè xuống đất, tay chân vô lực, hai người đàn ông phía sau vẫn dùng lực ấn mạnh, nhìn Lam Thần chờ lệnh.


"Đừng khóc..."


Bà Từ lắc lắc đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ngực phập phồng không ngừng, tóc bạc trên trán tán loạn, thấp giọng nói. Bà dù chết cũng không muốn Tiêu Mạc Ngôn mà bà coi là báu vật khóc lóc cầu xin.


Tiêu Mạc Ngôn nước mắt giàn giụa, đứng dậy, cắn răng nhìn Lam Thần, trong mắt phát ra đầy hận ý. Nhìn ánh mắt của cô, Lam Thần theo bản năng lùi về sau hai bước, đụng vào ghế sofa, hơi giật mình khôi phục vẻ mặt lúc nãy.


"Lam Thần, thả bà Từ!"


Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi phun ra mấy chữ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.


"Thả? Dựa vào cái gì? Tiêu Mạc Ngôn, cô cho rằng cô vẫn là giám đốc của Thiên Hoàng? Cư nhiên còn dám dùng giọng điệu ra lệnh với tôi?"


Lam Thần khoanh tay khí thế bức người nói, giọng nói mạnh mẽ nhưng có chút chột dạ.


Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, híp hai mắt nhìn Lam Thần.


"Cô có oán có hận thì trút lên người tôi, không cần ức hiếp bà Từ, làm chuyện bỉ ổi hạ lưu như thế!"


Lam Thần nghe xong lắc đầu cười lạnh.


"Bỉ ổi hạ lưu? Tiêu Mạc Ngôn, những chuyện như thế cô làm ít sao? Năm đó, nếu không phải cha nuôi âm thầm giúp tôi, Lam Thần tôi còn có thể sống tới bây giờ sao?"


Lam Thần mặt không chút thay đổi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng lại sớm nổi sóng mãnh liệt.


Cô không thể không hận! Năm đó, cô dốc toàn bộ tâm huyết ra sức vì Thiên Hoàng, nhưng kết quả thế nào? Tiêu Mạc Ngôn sau khi 'lên ngôi' liền diệt trừ hết các 'công thần', âm thầm phái người ép cả nhà cô di cư ra nước ngoài. Cha mẹ cô tuổi già không chịu nổi sinh hoạt ở nước ngoài, chết nơi đất khách, chỉ còn cô cùng người chị yếu đuối sống nương tựa lẫn nhau. Nếu không phải gặp được Hạ Nhiên, Lam Thần không biết cô sống sót như thế nào, cô chịu hết khổ cực, ở trong giới xã hội đen cùng bọn đàn ông thối, lăn lộn mới có được ngày hôm nay. Về nước lại phải che giấu thân phận, không biết bị Tiêu Mạc Ngôn ám toán nhục nhã bao nhiêu lần. Bây giờ, đến phiên Tiêu Mạc Ngôn nghèo túng thất thế, cảnh tượng xuất hiện hàng trăm lần trong mơ, cô sao có thể nói thả thì thả chứ?


Nghĩ đến đây, Lam Thần không hề do dự, quay đầu, gật đầu với hai tên đang đè bà Từ xuống, hai người hiểu ý nhìn nhau, đồng thời tăng thêm lực tay, ép đầu bà Từ sát xuống nền gạch lạnh.


"Bà Từ!"


Tiêu Mạc Ngôn quát to một tiếng, lảo đảo chạy về phía bà Từ, lại bị Lam Thần bước lên chộp lấy cổ tay, Tiêu Mạc Ngôn đưa tay muốn bắt ngược lại cổ tay Lam Thần, Lam Thần khinh thường khẽ cười, tăng lực trên tay, không cho cô phản kháng. Tiêu Mạc Ngôn thét lớn, cổ tay như bị bẻ gãy truyền đến cảm giác đau đớn, cô ngồi khuỵu xuống.


Lam Thần cười khẽ.


"Tiêu Mạc Ngôn, bởi vì một cô gái, cô xem bản thân cô bây giờ là bộ dạng gì? Một Thiên Hoàng to như vậy, lại sập trong một đêm, ha ha, cô có thể tưởng tượng không? Nếu không phải đắm chìm trong tình cảm, cố nhường nhịn, thì tôi làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy cô rơi lệ? Cô muốn trách ai? Cô có biết bộ dạng bây giờ của cô đáng thương thế nào không? Giống như một con chó bất lực, nhưng cô yêu cô ấy? Tôi nói cho cô biết, cô vừa ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cha nuôi đã tuyên bố cô ấy sẽ thay vị trí Tiêu tổng của cô! Cô làm người thật quá thất bại, Tiêu Mạc Ngôn!"


Tiêu Mạc Ngôn dường như không nghe thấy Lam Thần nói gì, chịu nhục nhã, chỉ là nâng mắt nhìn bà Từ, nhìn bà chậm rãi đưa tay:


"Bà Từ..."


Bà Từ kiên cường một đời bây giờ rơi nước mắt, lời Lam Thần nói khiến bà đau lòng không chịu được, Bà Từ nhìn Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu khóc, lắc đầu.


"Tiểu thư, là tôi vô dụng, liên lụy cô."


Tiêu Mạc Ngôn dùng lực lắc đầu, mà hai gã cao lớn phía sau Lam Thần nhíu mày, sắc mặt có chút sốt ruột, tiến lên nói nhỏ vào tai Lam Thần:


"Issac, nhanh lên, nghe tài xế nói Hạ tiểu thư bị một phóng viên họ Phương gọi đến, nếu tôi đoán không sai, mười phút sau sẽ đến Tiêu gia."


Lam Thần nghe thế liền biến sắc, gật gật đầu, nhìn Tiêu Mạc Ngôn rồi bước đến trước mặt bà Từ, hướng hai người đàn ông quét mắt. Hai người hiểu ý, một người đè tay bà Từ, người khác nâng đùi phải của bà lên. Bà Từ cũng không kích động, mặc cho bọn hắn ép buộc, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Lam Thần, Lam Thần bị bà nhìn chột dạ, quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


Quả nhiên, Tiêu Mạc Ngôn đang nhìn chằm chằm Lam Thần, trên mặt đầy kích động và thù hận, kinh hoảng nhìn về phía bà Từ.


Lam Thần nâng chân phải, giơ qua giơ lại trên chân bà Từ, thỉnh thoảng nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Lam Thần, cô muốn làm gì?"


Lam Thần khẽ cười, chân phải nhẹ nhàng dừng trên đùi bà Từ, nói:


"Tôi muốn chân phải của bà ấy."


"Cô dám!"


Tiêu Mạc Ngôn hô khan cả giọng, Lam Thần lắc đầu, chân tăng lực đạp. Bà Từ cắn răng chịu đựng, cả người căng thẳng, trên trán giọt mồ hôi lớn chảy xuống, nét mặt già nua dần xanh tím.


"Đừng..."


Tiêu Mạc Ngôn thất thanh kêu, Lam Thần sau khi nghe được vừa lòng cười, lại đem chân phải giơ lên, cao ngạo nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Đừng? Ha ha, được, cô cầu xin tôi đi!"


Bà Từ quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gương mặt già nua luôn tươi cười giờ lại thống khổ, lắc đầu mạnh như trước.


Tiêu Mạc Ngôn đau lòng không thôi, nhẹ giọng nức nở, cắn môi nói nhỏ:


"Xin cô..."


Không tưởng, lời cầu xin tuột ra khỏi miệng, Lam Thần không những không bỏ qua cho bà Từ mà còn tăng lực chân, bà Từ hét lên một tiếng, nghiêng người sang bên phải, thân mình cúi xuống, hô hấp dồn dập, hiển nhiên không trụ nổi.


Tiêu Mạc Ngôn thét lên chói tai, muốn xông lên lại bị vài tên đàn ông ngăn lại, Lam Thần cười đắc ý.


"Như vậy thôi đã muốn cho qua? Tiêu Mạc Ngôn, cô có biết thành ý là thế nào không? Quỳ xuống, tôi muốn cô quỳ xuống!"


Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, khó có thể tin nổi nhìn Lam Thần. A Sâm đầu đầy máu nghe Lam Thần nói mà dùng chút hơi tàn rên rỉ:


"Tiểu thư... đừng... đừng..."


Tiêu Mạc Ngôn gắt gao cắn môi, nhìn bà Từ sắc mặt tái xanh, ở cửa có một trận ồn ào truyền đến, Lam Thần chau mày, có chút sốt ruột, lắc đầu thở dài.


"Tiêu Mạc Ngôn, có vẻ như cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"


Nói xong, cô ta giơ chân phải, hạ mạnh xuống, bà Từ cắn răng, nhắm hai mắt lại. Thật lâu sau, xung quanh một mảng yên tĩnh, lúc bà Từ chậm rãi mở mắt, chân của Lam Thần đã sớm dời đi, nụ cười thỏa mãn trên mặt. Ở phía đối diện, Tiêu Mạc Ngôn hai tay chống đất, cúi đầu, hai chân quỳ xuống đất.


"Xin cô, van xin cô..."


Thời gian như ngừng trôi, mặt bà Từ xám như tro tàn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, mái tóc cô màu café che phủ gương mặt, đôi môi máy móc lặp lại mấy từ, không thấy rõ biểu cảm trên mặt.


"Tiêu..."


Ngoài cửa, Hạ Linh Doanh hét lên một tiếng, xông vào, dùng lực nâng Tiêu Mạc Ngôn dậy, không rõ vì sao mọi chuyện như thế này. Người nàng yêu nhất, vẫn được mọi người gọi là nữ vương, nay lại quỳ trước mặt Lam Thần, cảm giác đau lòng trong nháy mắt truyền đến toàn thân, Hạ Linh Doanh gọi tên Tiêu Mạc Ngôn cũng là lúc đánh thức cô. Phương Nhược Lâm đi theo Hạ Linh Doanh, cầm trong tay máy ảnh của phóng viên, đánh lên vài cái, hai người đè bà Từ hét lên rồi gục xuống, Phương Nhược Lâm ôm lấy bà Từ, đỡ bà đến bên sofa.


Kéo ống quần bà Từ lên, nhìn chân bà bầm tím, Phương Nhược Lâm cắn răng, căm tức nhìn Lam Thần.


"Lam Thần, cô còn là người không hả?"


Lam Thần quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô, quét mắt nhìn Hạ Linh Doanh, vung lên tay phải, đám người áo đen theo cô ta ra khỏi biệt thự.


"Issac, có phải ồn ào quá rồi không?"


Gã cao lớn nhìn Lam Thần, nhẹ giọng hỏi. Khó trách hắn nhát gan, chỉ là tại những người đến, ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn chạm đến tâm can hắn.


Lam Thần lắc đầu, không thèm để ý nói:


"Sợ cái gì? Đây là việc cha nuôi giao, tôi chỉ là mượn đao chém xuống mà thôi, gừng càng già càng cay, lần này, Tiêu Mạc Ngôn nhất định sẽ không tha thứ cho Hạ Hạ."


"Cô nói là lão gia?"


Gã kia nhìn chằm chằm Lam Thần, Lam Thần ngửa đầu nhìn trời, gật đầu thở dài.


"Đều là quân cờ mà thôi!"


Trong biệt thự, Hạ Linh Doanh mặt đầy nước mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, dùng lực kéo hai tay muốn kéo cô dậy, mãi đến khi Lam Thần hoàn toàn rời đi, Tiêu Mạc Ngôn mới thu lại ánh mắt thù hận. Cô đẩy Hạ Linh Doanh ra, tự mình đứng lên, bước nhanh về phía bà Từ, không đợi cô mở miệng, bà Từ khóc lớn.


"Tiểu thư, đều là lỗi của tôi, tôi đáng chết..."


"Bà Từ..."


Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm chân phải sưng to của bà mà chảy lệ, run rẩy gọi điện thoại, gọi xe cứu thương đến, cô nắm chặt tay bà Từ, đưa bà và A Sâm lên xe cứu thương. Phương Nhược Lâm chưa bao giờ gặp qua Tiêu Mạc Ngôn như vậy, nhìn bóng dáng bất lực của cô, nhìn Hạ Linh Doanh bên cạnh nhẹ giọng nức nở, cô cắn răng.


"Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn trao tất cả cho cô, cô lại thế nào? Trong lúc cô ấy bất lực nhất, cô tiếp nhận Thiên Hoàng? Đến tột cùng cô có yêu cô ấy hay không?"


"Tôi không có, tôi không có tiếp nhận, tôi làm sao có thể tiếp nhận..."


Phương Nhược Lâm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, nói nhỏ:


"Tôi từng nghĩ cô có thể cho cô ấy hạnh phúc, nhưng bây giờ xem ra tôi đã sai. Hạ Linh Doanh, cô đi làm giám đốc của cô đi, tránh xa Tiêu Mạc Ngôn một chút, từ nay về sau, cô ấy do Phương Nhược Lâm tôi chăm sóc!"


"Cô..."


Hai người đang nói, Tiêu Mạc Ngôn thất hồn lạc phách đi đến, thậm chí lướt qua ánh mắt của họ cũng không dừng lại, Phương Nhược Lâm thở dài, đi ra ngoài.


Phương Nhược Lâm biết, Tiêu Mạc Ngôn hiện nay vẫn như trước kia không để ý đến cô.


Hạ Linh Doanh lê bước nặng nề đi vào phòng khách, Tiêu Mạc Ngôn mặt không chút thay đổi ngồi trên sofa, mắt nhìn chăm chú máu tươi còn vương trên nền gạch, có một loại thù hận đâm chồi từ từ mọc lên trong người cô, phủ lấy hai má lạnh băng, cả người lạnh lẽo vô cùng.


"Tiêu..."


Hạ Linh Doanh kinh hoàng, nhẹ nhàng kêu một tiếng, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.


"Hạ tổng, chẳng lẽ cũng đến để chê cười tôi?"


Có một loại thù hận gọi là lạnh lùng, một tiếng Hạ tổng đập vỡ cõi lòng nàng, Hạ Linh Doanh che miệng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nước mắt lại tràn ra không ngừng.


"Tiêu, tin em đi, em thật sự không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chị... thật sự..."

Nhấn Mở Bình Luận