Lời nói của Hạ Nhiên khiến trong lòng Hạ Linh Doanh cảm thấy lạnh, nàng không nói gì thêm, chỉ kinh ngạc nhìn Hạ Nhiên.
Tính tình Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh cũng hiểu, chỉ cần cô muốn, không có gì không có được. Nếu tiếp cận nàng chỉ vì đùa giỡn, sao lại có thể hao tâm tổn sức liều lĩnh bảo vệ nàng như thế? Nhưng vì sao cha nàng lại nói như vậy? Chẳng lẽ ông ấy vì ân oán với người khác, thực sự xem nàng là quân cờ?
Hạ Nhiên bị Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm nên sợ hãi, che giấu ho khan vài tiếng, đứng dậy, liếc mắt nhìn Hạ Linh Doanh rồi đi ra khỏi phòng.
"Được rồi, làm quen với những việc phải làm, ba sẽ thường xuyên đến đây."
Cửa bị đóng lại, Hạ Linh Doanh ngồi xuống ghế, thất thần nhìn về phía trước.
Nàng không hề nghĩ đến, năm năm nhớ nhung vào lúc này lại trở nên bất lực như thế, không còn sự yêu thương chiều chuộng ngày trước, Hạ Linh Doanh nhìn thấy trong mắt Hạ Nhiên là sự tính toán mưu kế. Do nhiều năm chịu đủ gió sương khiến tình thân phai nhạt, hay là do ông và Tiêu Niên giống nhau, trong lòng họ, con gái vĩnh viễn không phải quan trọng nhất?
Suy nghĩ vô ích, không muốn nghĩ nữa, Hạ Linh Doanh nhìn văn kiện chồng chất trên bàn, nàng thở dài. Ngồi ở chỗ Tiêu Mạc Ngôn từng ngồi, từng trang văn kiện được giở ra.
Nàng phải mạnh mẽ lên, Tiêu Mạc Ngôn đang chờ nàng bảo vệ, không thể ngã xuống, quyết không thể!
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót bén nhọn.
"Hồ tiểu thư, cô không thể vào được!"
"Anh cút đi cho tôi, tránh ra!"
"Hồ tiểu thư, cô như thế..."
"..."
Một trận ồn ào truyền đến, Hạ Linh Doanh đang xem văn kiện nhíu mày, buông văn kiện trong tay xuống rồi đứng lên, đi ra ngoài. Vừa kéo cửa ra, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
"Hạ Linh Doanh! Cô thật khốn kiếp!"
Không để nàng mở miệng, Hồ Phi Phi bước lên, nắm chặt cổ áo nàng kéo lên, trong mắt ngập tràn lửa giận, gân xanh lộ ra trên cổ.
Cô từng cho rằng cô đánh hỏng Tiêu Mạc Ngôn, Hồ Phi Phi trong lòng run sợ bỏ trốn, ngày đêm ăn năn, mỗi đêm đều gặp ác mộng. Nhớ về Tiêu Mạc Ngôn, đối xử với cô ta thật tốt, trong lòng Hồ Phi Phi lại càng áy náy không thôi, muốn quay về cúi đầu nhận lỗi nhưng lại bị cha cô ngăn lại. Không còn cách nào khác, Hồ Phi Phi đành phải tạm thời chờ ở Mỹ, mỗi ngày ăn uống đều nhàm chán, mãi cho đến hôm qua. Cô ta vô tình nhìn thấy tin tức trên báo rằng Thiên Hoàng đổi chủ, nhìn khuôn mặt đắc ý của Hạ Nhiên và gương mặt lẻ loi của Tiêu Mạc Ngôn khi rời khỏi Thiên Hoàng, Hồ Phi Phi chỉ cảm thấy nỗi căm tức dâng lên. Tính tình ngang bướng, không ai có thể ngăn nổi cô ta, cô ta ngồi máy bay suốt đêm trở về, lệnh cho thủ hạ theo bảo vệ đề phongd xảy ra chuyện không hay.
Trong lúc cầm trên tay tư liệu về Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh, Hồ Phi Phi không nói gì mà lái xe đến thẳng Thiên Hoàng, cô ta muốn nhìn thấy con hồ ly kia đang ngồi trên vị trí giám đốc như thế nào!
Hạ Linh Doanh cau mày, im lặng chịu sự chất vấn của Hồ Phi Phi, không nói lời nào, chua xót trong lòng càng nồng đậm.
A Khôn canh ở bên ngoài nghe được tin tức, liền chạy đến tách hai người ra.
"Hồ tiểu thư, xin hãy tự trọng!"
Hạ Linh Doanh chịu không nổi ánh mắt của cô ta, lạnh lùng mở miệng.
Hồ Phi Phi cười lạnh, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
"Tự trọng? Đúng vậy, tôi quên mất, Hạ Linh Doanh, nay cô đã khác xưa, cá chép vượt long môn, kéo Tiêu Mạc Ngôn xuống rồi, bây giờ cô đã ngồi lên vị trí giám đốc!"
"Tiêu Mạc Ngôn không tiếc dùng tính mạng để bảo vệ cô, cô đối xử với chị ấy vậy sao?!"
"Cô thật không biết xấu hổ, tiện nhân!!!"
Hồ Phi Phi nói liên tiếp như từng nhát dao không ngừng đâm vào lòng Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh cũng không giải thích, nàng cúi đầu không lên tiếng. Lời Hồ Phi Phi nói đều là sự thật, những điều này, chẳng phải nàng nên chịu sao?
Xung quanh phòng giám đốc có nhiều người vây quanh, mọi người chỉ vào Hạ Linh Doanh bàn tán, đối với thái độ thỏa hiệp của nàng và lời nói của Hồ Phi Phi khiến họ phân vân, vốn họ nghe đồn cha con họ Hạ dùng mọi thủ đoạn đoạt lấy Thiên Hoàng, bây giờ lời nói của Hồ Phi Phi khiến họ càng nghi ngờ hơn.
A Khôn nhìn xung quanh, có chút xao động, cầm lấy di động gọi điện thoại. Một lát sau, bốn phía ùa lên một đám người áo đen, vây quanh Hồ Phi Phi.
"Hồ tiểu thư, có gì muốn nói thì vào trong, nói ở đây ảnh hưởng không tốt, tôi nghĩ, cô cũng không muốn kinh động đến Hồ tổng chứ?"
Lời A Khôn mang ý tứ uy hiếp bay vào tai Hồ Phi Phi. Hồ Phi Phi đỏ mặt, hừ một tiếng quay đầu đi ra ngoài.
"Hạ Linh Doanh, cô đừng cho rằng tôi bỏ qua cho cô thế này!"
Cửa phòng giám đốc đóng lại, thư kí nhìn Hạ Linh Doanh, nhỏ giọng nói:
"Hạ tổng, cô không sao chứ?"
Hạ Linh Doanh nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi lắc đầu.
Có phải tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Linh Doanh nàng hại Tiêu Mạc Ngôn như thế...
==============================
Hồ Phi Phi nghẹn một bụng lửa giận, dựa theo địa chỉ trong tay lái xe đến bờ biển, dọc theo đường đi, nhớ đến cảnh Tiêu Mạc Ngôn chịu ủy khuất, nước mắt Hồ Phi Phi chảy thành dòng. Cô không hiểu, vì sao Tiêu Mạc Ngôn lại tình nguyện yêu một người làm tổn thương mình như thế cũng không chịu yêu cô, cô có gì không tốt? So với Hạ Linh Doanh, cô kém chỗ nào?
Một giờ sau mới đến nơi, Hồ Phi Phi dừng xe, bước nhanh xuống đến bên cạnh cánh cửa lớn, vài người bảo vệ tiến lên nói gì đó, Hồ Phi Phi không kiên nhẫn làm ầm lên, gào lên liên tục, nói muốn điện thoại gọi người, mấy người họ cũng không dám làm liều nên đành gọi A Sâm, A Sâm đi ra, vừa thấy Hồ Phi Phi liền kinh sợ, hỏi:
"Sao cô lại trở về?"
"Vô nghĩa! Tôi muốn gặp Tiêu Tiêu!"
Hồ Phi Phi ngang ngạnh trả lời, nôn nóng nhìn vào bên trong.
"Tiểu thư, cô ấy..."
"Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì chị ấy đâu!"
"Nhưng mà..."
A Sâm còn chút do dự, điều này khiến Hồ Phi Phi tức giận.
"A Sâm, đầu anh bị nước vào hả? Mấy người các anh có thể cản tôi không? Đừng quên tôi là thiên kim tiểu thư của Nam Dương! Anh không sợ tôi gọi người đến? Bớt nói nhảm đi, mở cửa nhanh, tôi chỉ muốn gặp Tiêu Tiêu!"
A Sâm bị lời Hồ Phi Phi nói làm cho nghẹn, có chút lo lắng, có phải bây giờ ai cũng khi dễ tiểu thư nhà hắn? A Sâm nhìn Hồ Phi Phi, lại nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có ai khác, lúc này mới thở dài phất tay, ý bảo cho người vào.
Lúc Hồ Phi Phi tìm Tiêu Mạc Ngôn, người mà cô ta nghĩ rằng đang chịu ủy khuất đang lười biếng ngồi trên ghế, đeo kính đen, nhàn nhã câu cá. Hồ Phi Phi khựng lại một chút, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn hồi lâu, xác định không nhìn lầm người, sau đó một bụng lửa giận bùng nổ, xông lên nắm lấy cần câu ném xuống hồ.
Tiêu Mạc Ngôn tháo kính, ngẩng đầu, nhìn thấy Hồ Phi Phi thì có chút kinh ngạc.
"Phi Phi? Không phải em ở Mỹ sao?"
Hồ Phi Phi phồng má, chỉ vào cần câu nằm dưới nước,
"Tiêu Mạc Ngôn, chị đang làm gì? Đang làm gì hả?"
"Câu cá!"
Tiêu Mạc Ngôn lạnh nhạt đáp một câu, nói xong, nằm trên ghế, bộ dạng khiến người ta tức chết.
Sau khi Hạ Linh Doanh đi, cô đi một chuyến đến bệnh viện thăm bà Từ, xác định bà Từ không sao rồi lại vội vàng chạy đến bờ biển. Dặn A Sâm không để người khác vào, Tiêu Mạc Ngôn cầm cần câu ngồi bên bờ biển câu cá. Trước kia, mỗi khi gặp chuyện không vui, mẹ cô sẽ dẫn cô đi câu cá, lẳng lặng nhìn mặt biển tĩnh lặng, dường như trong lòng cũng bình lặng hơn, không suy nghĩ, không đau đớn. Nếu có thể trốn tránh, cô cũng tình nguyện như thế này.
"Tiêu Mạc Ngôn, chị có biết bây giờ bộ dạng của chị thế nào không?"
Hồ Phi Phi hét khàn cả giọng, Tiêu Mạc Ngôn thờ ơ nằm trên ghế dài, buồn ngủ. Cô đương nhiên biết hiện tại chính cô có bộ dạng gì, người không ra người, ma không ra ma, chính cô cũng không thích bản thân mình như thế. Nhưng mà, biết làm thế nào? Làm thế nào có thể giành lại tình cảm từ nàng, làm thế nào để có thể trút hết mọi thứ đi?
Hồ Phi Phi bị bộ dạng "heo chết không sợ nước sôi" của cô chọc tức muốn chết, khẽ cắn môi, không chịu nổi!
Cô ta đi đến bên cạnh ghế, không nói gì, leo lên người Tiêu Mạc Ngôn, nắm cằm của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên kiều mỵ kia, không chút do dự hôn cô.
"A..."
Tiêu Mạc Ngôn hoảng sợ vặn vẹo thân mình muốn giãy giụa, Hồ Phi Phi sớm đã biết cô sẽ nhu thế, dùng lực đè hai tay cô xuống, hơi nâng người lên đè trên hai chân cô, liều mạng tiếp tục hôn.
Tim đập nhanh như muốn lao ra khỏi lồng ngực, tầm mắt Hồ Phi Phi dừng lại trên đôi môi Tiêu Mạc Ngôn, một lát sau cô ta đẩy khớp hàm Tiêu Mạc Ngôn, đầu lưỡi tiến vào dò xét. Người trong mơ bây giờ đang ở dưới thân mình gợi cảm khiêu khích, đánh sập toàn bộ lí trí của Hồ Phi Phi, cô ta điên cuồng đoạt lấy mỗi tấc da thịt Tiêu Mạc Ngôn, mùi bạc hà khiến cô ta mê muội, dùng lực hôn mạnh, mặc kệ đã làm đau Tiêu Mạc Ngôn.
Hai ngày liền không ngủ khiến Tiêu Mạc Ngôn cả người bủn rủn vô lực, nào còn sức để chống lại Hồ Phi Phi? Đấu tranh một lát, không thấy cô ta buông ra, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, buông tay, nghiêng đầu, chấp nhận nụ hôn của cô ta.
Hồ Phi Phi dần hôn xuống chiếc cổ trắng nõn, dùng lực hôn lên làng da trắng mịn, lưu lại những dấu hoa đỏ thẫm, đang lúc cô ta đưa tay vuốt ve da thịt mềm nhẵn của Tiêu Mạc Ngôn, Hồ Phi Phi vừa lòng thở hắt ra, Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng mở miệng:
"Hồ Phi Phi, đủ rồi!"
Nghiêng người, Tiêu Mạc Ngôn thoát khỏi sự khống chế của Hồ Phi Phi, đứng cách vài bước lạnh lùng nhìn cô ta. Hồ Phi Phi si mê nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, nhưng một câu của cô khiến cho lửa nóng nhanh chóng tắt đi, lạnh lẽo vô cùng.
"Quả nhiên, những người từng nói yêu tôi đều có ý đồ sâu xa."
Hồ Phi Phi cắn môi, nhìn hai má tái nhợt của Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng đau xót, nước mắt dâng trào, nhưng lại cứng rắn, thấp giọng nói:
"Tiêu Mạc Ngôn, chị nói không sai, chẳng lẽ chị cho rằng chị vẫn còn là giám đốc Thiên Hoàng? Nếu đã thất thế như bây giờ, Hồ Phi Phi này có thể giống như chị lúc trước dễ dàng có được thân thể chị!"