Từ lần trước Tiêu Mạc Ngôn nói những lời tổn thương Hạ Linh Doanh, nàng không đi tìm cô nữa, chỉ cả ngày vùi đầu vào công việc ở Thiên Hoàng. Vài tuần trôi qua, người nàng gầy đi rất nhiều, làn da mịn màng cũng trở nên tái nhợt, đôi mắt sáng cũng trở nên ảm đạm. Tuy rằng luôn mỉm cười với mọi người nhưng thoạt nhìn lại rất gượng ép, thân thể vốn yếu nên khi nàng không giữ chừng mực liền phát ra không ít tín hiệu cảnh báo, Hạ Linh Doanh lại không chịu nghỉ ngơi, nàng sợ, sợ phải rơi vào cơn lốc xoáy nhung nhớ Tiêu Mạc Ngôn, sợ nước mắt yếu ớt lại nhấn chìm nàng, đến mức nàng không thở nổi. Khâu Mục Doanh đau lòng nhìn con gái, vì biết Hạ Linh Doanh vì sao trở nên như thế, lại chỉ có thể đem những lời muốn nói nuốt vào bụng.
Mà Tiêu Mạc Ngôn xử lí công việc cũng uể oải không phấn chấn, mang chiếc mặt nạ thành thục, cô tích cực xử lí công việc của Thắng Hoàng. Tuy rằng tiếp quản công ty mới tương đối mệt, nhưng Tiêu Mạc Ngôn cũng không phải có tiếng không có miếng, một tay xử lí mọi chuyện và đối nhân xử thế với đám người theo cô cũng khiến họ không thất vọng. Nam Dương Hồ Phi Phi toàn lực giải quyết vấn đề tài chính, mọi người càng nhiệt tình hi vọng hơn, mọi việc diễn ra hầu như đều theo sự an bài của Tiêu Mạc Ngôn.
Thứ hai, phòng giám đốc Thiên Hoàng.
Thư kí đem thư mời của Thắng Hoàng đặt trên bàn, lui về sau vài bước, cẩn thận nói:
"Hạ tổng, đây là thư mời dự lễ khánh thành công ty mới của Tiêu tổng, à..., Tiêu tiểu thư."
Tay cầm bút run mạnh lên, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn thư kí, cầm lấy thư mời bên cạnh, nàng thong thả mở ra.
Khi chữ kí rồng bay phượng múa của Tiêu Mạc Ngôn hiện ra trước mắt, trong lòng Hạ Linh Doanh chợt đau, ngón tay mảnh khảnh vươn ra, từ từ vuốt ve mặt chữ, một lát sau, nàng thở dài, ngẩng đầu nhìn thư kí.
"Là ngày mai?"
"Vâng."
Không hề suy xét, Hạ Linh Doanh dặn dò:
"Những cuộc họp trong công ty ngày mai đều dời lại, chuyện đối tác giao cho phó tổng."
"Vâng."
Thư kí cung kính gật đầu, trong lòng có chút khổ sở. Chung quy là làm việc với Tiêu Mạc Ngôn lâu vậy rồi, cô cũng có chút cảm tình, lúc cô ấy thất thế rời đi, còn cảm khái một lúc lâu. Bây giờ lại xây dựng một nơi mới, nghe tên là biết mục đích là gì, về sau khó tránh một trận tranh giành cùng Thiên Hoàng. Về phần tin đồn về Hạ Linh Doanh, thư kí cũng ít nhiều nghe được một chút, hơn nữa mấy ngày nay làm việc cùng Hạ Linh Doanh, đại khái tình huống cô cũng nắm được, chỉ là biết đặc thù công việc của mình, mặc kệ đồng nghiệp bàn tán thế nào, cô cũng đối xử như bình thường. So sánh với Tiêu Mạc Ngôn mạnh mẽ, cô càng đau lòng khi thấy nụ cười gượng của cô gái trước mặt.
Ban giám đốc ngày càng vô chừng mực, những đối tác thì nghi ngờ, trong công ty lung tung tin đồn, phóng viên thì cứ chất vấn, tầng tầng khó khăn vây lấy, mà Hạ Linh Doanh bây giờ không thể so với Tiêu Mạc Ngôn ngày xưa được. Nàng ẩn nhẫn, chỉ cả ngày làm việc, mặc kệ những lời đồn đãi xung quanh, chỉ toàn tâm muốn làm việc thật tốt, nhìn bóng dáng gầy yếu của Hạ Linh Doanh, ngay cả người ngoài như cô cũng cảm thấy xót xa không thôi.
Cửa bị gõ vang, thư kí hoàn hồn lại, đi ra mở cửa, vừa mở cửa ra cô ta liền cảm thấy bất ngờ.
Cố Viễn ăn mặc đơn giản đứng ở cửa, quần bò tôn lên đôi chân dài, áo sơ mi trắng ôm lấy bả vai, cơ bắp hiện rõ độ cong. Anh bình tĩnh đứng đó nhìn thư kí sững sờ, anh lạnh nhạt cười.
"Sao anh lại tới đây?"
Phía sau truyền đến giọng nói của Hạ Linh Doanh khiến hồn phách thư kí trở lại, hai gò má cô đỏ ửng, nhìn hai người. Sau khi mang đến hai ly trà liền thức thời lui ra ngoài.
Cố Viễn ngồi trên sofa, trong tay cầm ly trà, dùng ánh mắt thăm dò, nhìn Hạ Linh Doanh.
"Anh nhận được thư mời của Tiêu Mạc Ngôn."
Hạ Linh Doanh nhìn Cố Viễn một chút, cúi đầu xuống không nói gì. Nàng đã sớm đoán được, với tính tình của Tiêu Mạc Ngôn, sẽ không sót một ai cả.
Đặt ly trà trong tay xuống, Cố Viễn chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Hạ Linh Doanh, có chút đau lòng nhìn cô gái trước mặt, anh định vươn tay vuốt ve gương mặt nàng nhưng lại bị Hạ Linh Doanh tránh đi thật nhanh. Tuy rằng đã biết, nhưng Cố Viễn vẫn cảm thấy đau lòng, hỏi:
"Vì sao?"
Hạ Linh Doanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt Cố Viễn, nhớ đến Tiêu Mạc Ngôn, nhớ đến lời nàng nói trước lúc rời đi, trong mắt nàng ánh lên vẻ đau xót, trong lòng đau đớn. Không giải thích lời nào, Hạ Linh Doanh thản nhiên nói:
"Cố Viễn, anh biết rõ mà, người em yêu là Tiêu Mạc Ngôn."
Cố Viễn nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Linh Doanh, nói:
"Nhưng cô ấy không yêu em."
"Đó là chuyện của chị ấy, chỉ cần em yêu chị ấy là đủ rồi."
Lời Hạ Linh Doanh nói chắc nịch, mày nhíu chặt, Cố Viễn nghe ra cảm xúc của nàng, khẽ thở dài.
"Hạ Hạ, em bảo Tiêu Mạc Ngôn cố chấp giống trẻ con, nhưng chính em cũng có khác gì cô ấy?"
Hạ Linh Doanh không đáp lại Cố Viễn, chỉ là hai mắt hơi ửng đỏ. Cố chấp thì sao? Cố chấp có thể đổi lại tình yêu của Tiêu Mạc Ngôn không? Tất cả chỉ là một mình nàng tình nguyện đơn phương mà thôi. Tiêu Mạc Ngôn bây giờ sẽ không như lúc trước mà yêu nàng, hai người có với nhau, chỉ là thù hận và tổn thương vô tận.
Cố Viễn nhìn hai mắt u buồn của Hạ Linh Doanh, trong lòng nhói đau. Hạ Hạ, em vì sao lại không chịu nói những gì trong lòng mình? Vì sao không chịu để anh bảo vệ em? Lúc Hạ Linh Doanh quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, Cố Viễn xấu hổ ho nhẹ một tiếng, quay đi không nhìn nàng.
"Ngày mai anh cùng em tham dự."
Nói xong, không cho Hạ Linh Doanh cơ hội cự tuyệt, Cố Viễn cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa đi ra.
Hạ Linh Doanh nhìn theo hướng Cố Viễn rời đi, một lát sau, nàng thở dài quay đầu, thất thần cầm lấy tấm thư mời.
===========================
Nghi thức khánh thành Thắng Hoàng hết sức long trọng, nền đá cẩm thạch trải một tấm thảm đỏ, âm thanh pháo nổ vang lên, đèn đuốc hoa mỹ dẫn dắt thị giác người nhìn, giữa sân khấu đặt một cái bánh lớn nhiều tầng, hoa quả bày trí lộng lẫy, mùi Champagne tràn ngập xung quanh, các đại minh tinh trang phục long lanh, dưới ánh đèn flash chói mắt, trên mặt mỗi người đều là nụ cười tươi.
Một trận ồn ào náo động vang lên, phóng viên đang ôm máy ảnh phân vân quay đầu, chỉ thấy Hạ Linh Doanh khoác tay Cố Viễn trang phục lộng lẫy đến dự. Nàng mặc một bộ váy liền phong cách Bohemia, có chút hương vị lạ, hoa văn sọc vuông là mẫu đang hot trong mùa hè, lấy màu lam làm chủ đạo càng tôn lên khí chất lạnh nhạt của Hạ Linh Doanh, váy liền thân vẽ ra dáng người gầy của nàng, bả vai trong lớp áo mỏng như ẩn như hiện, vô cùng thu hút. Cố Viễn bên cạnh nàng, toàn thân mặc một bộ vest Versace, bên trong là áo sơ mi màu rượu vang, xương quai xanh hơi lộ ra, bộ vest ôm eo vừa đủ, tinh xảo mà xa hoa. Hai người đứng cạnh nhau, Hạ Linh Doanh ôm lấy cánh tay Cố Viễn, hai người ăn ý mỉm cười trước ống kính, nam tài nữ sắc hết sức đẹp mắt.
Cố Viễn ngồi trên ghế, nhìn nhìn xung quanh, trong lòng âm thầm cảm thán, Tiêu Mạc Ngôn chơi lớn như thế, gần như mời hết những người đứng đầu của các công ty giải trí lớn nhỏ, e là đã hạ quyết tâm, muốn cùng đối đầu với Thiên Hoàng. Nghĩ đến đây, Cố Viễn quay đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Hạ Linh Doanh thỉnh thoảng nhìn về sân khấu chính, trong mắt xuất hiện một tia chờ mong.
Trong lúc lòng Cố Viễn lạnh đi, đèn bỗng chiếu xuống phía dưới, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi đi ra. Ngoài dự đoán, cô không mặc váy dài trước mắt mọi người, cô mặc lễ phục cao cổ, quần ôm sát, giày màu bạc, tóc dài cột lên, phấn mắt màu tím, một đôi mắt khi cười rất đẹp. Nhìn qua đã yêu và gợi cảm, nhưng trong đó ẩn một tia sắc bén, giơ tay nhấc chân, khí thế nữ vương không thể nghi ngờ.
Tiêu Mạc Ngôn nói vài lời cảm ơn chiếu lệ, hai mắt lại như có như không quét về phía Hạ Linh Doanh. Khi thấy Cố Viễn bên người nàng, đôi mắt cô sắc lên, tay nắm chặt, quay đầu, không thèm nhìn Hạ Linh Doanh.
Buổi lễ từng bước được tiến hành, Hạ Linh Doanh từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi người nào đó trên sân khấu. Trên mặt Tiêu Mạc Ngôn, nàng nhìn không ra bất cứ sự tổn thương nào, nụ cười kiều mỵ, đôi mắt linh hoạt, giọng nói ưu nhã cùng với dáng người yểu điệu khêu gợi, tất cả mọi thứ đều khiến Hạ Linh Doanh si mê, Tiêu Mạc Ngôn dường như lại trở về nữ vương mị lực vô cùng lúc hai người mới gặp.
Mãi đến khi người bên cạnh nhắc nhở, Hạ Linh Doanh mới lấy lại tinh thần, nàng có vẻ quẫn bách nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười như không cười, đầu óc trống rỗng.
Không biết làm sao lên được sân khấu, như thế nào cùng Tiêu Mạc Ngôn và Hồ Phi Phi cắt băng khánh thành, nàng chỉ nhớ rõ cảm xúc lúc nhìn thấy đôi tay trắng mịn quen thuộc, Hạ Linh Doanh như mộng du đi xuống sân khấu, mà Tiêu Mạc Ngôn phía trên nhìn gương mặt ngây ra của Hạ Linh Doanh, khóe miệng nâng lên nụ cười quỷ dị.
Cố Viễn hơi cau mày, khó hiểu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không biết vì sao anh lại cảm thấy Tiêu Mạc Ngôn rất khác, khác ở chỗ nào anh cũng không rõ, chỉ là trong lòng anh cảm thấy bất an.
Nghi lễ kết thúc, bên Thắng Hoàng yêu cầu, dù không muốn thì đám phóng viên cũng phải thu dọn đồ nghề lui ra, không cam lòng nhìn giới minh tinh chén chè chén rượu.
Hạ Linh Doanh tuy cầm đũa nhưng chỉ ăn qua loa vài miếng, có người mời rượu cũng chỉ nhấp môi có lệ, ngay cả như vậy, tửu lượng kém khiến nàng cũng có chút men say, đôi mắt giống như hồ nước, khiến Cố Viễn bên cạnh có chút si mê.
Tiệc rượu gần nửa, trong tiếng trêu chọc của người chủ trì, đèn đột nhiên tắt, âm nhạc vang lên. Trong hoàn cảnh gần như tối đen khiến Hạ Linh Doanh cảnh giác ngẩng đầu, âm thanh ồn ào bên tai vang lên, nàng mơ hồ nghe được Cố Viễn nói gì đó với nàng nhưng lại không nghe rõ lắm. Hạ Linh Doanh vừa định mở miệng hỏi, bên hông nàng bị siết chặt, nàng bị kéo đi.
"Ai?!"
Hạ Linh Doanh giật mình kêu lên, huơ tay muốn giãy giụa nhưng lại ngửi được mùi bạc hà quen thuộc, nàng buông lơi hết mọi động tác, ngẩn ngơ để người nọ ôm eo nàng, đem nàng vào sàn nhảy.