Tiêu Mạc Ngôn ngẩn ra, không thể tin được nhìn Hạ Linh Doanh.
Trong trí nhớ của cô, cô gái trước mắt lần đầu tiên dùng thái độ này đối với cô, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, lòng đông cứng lại, chết lặng không nói nên lời.
Hạ Linh doanh mười ngón tay đan vào nhau, đặt trước mặt, lưng tựa lên ghế ngồi, không hề né tránh mà ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Trong mắt nàng không có bất cứ cảm xúc gì, cả người toát lên vẻ thản nhiên, xa cách.
Tiêu Mạc Ngôn, đây không phải là điều chị muốn sao? Chị có vừa lòng không?
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tiêu Mạc Ngôn vẫn cúi đầu, trước ánh mắt nhìn chăm chú của ban giám đốc, cô chậm rãi ký tên. Hạ Linh Doanh lẳng lặng nhìn ngón tay lướt trên giấy, nàng hơi cắn môi, cố ngăn dòng nước mắt, đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài.
Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, nhìn cánh cửa bị đóng lại, ngón tay nắm chặt bút.
Cửa đóng lại, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, nước mắt Hạ Linh Doanh chậm rãi rơi xuống, nàng ôm ngực tựa vào vách tường, cả người chậm rãi trượt xuống.
Tiêu Mạc Ngôn, em trả lại cho chị... Những gì chị muốn em đều trả lại cho chị...
Nâng đầu gối lên, Hạ Linh Doanh cúi đầu, hai tay ôm lấy cơ thể lạnh buốt, cắn răng rơi nước mắt.
Buông bỏ, lại không muốn yếu đuối, lại không muốn vì cô ấy mà rơi nước mắt.
Đau lòng... Đau quá... Tiêu... Vì sao, vì sao lại muốn như vậy, em yêu chị, vì sao lại đối xử với em như vậy?
Không biết qua bao lâu, cả người không còn sức lực, cơ thể bị kéo mạnh lên, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Cố Viễn.
"Hạ Hạ, chúng ta đi thôi, anh đưa em rời khỏi đây."
Hạ Linh Doanh lắc đầu, xua tay không để Cố Viễn chạm vào, lúc này Cố Viễn giận đỏ hai mắt, không nhẹ nhàng như trước mà dùng sức nắm lấy cổ tay Hạ Linh Doanh, lớn tiếng khàn cả giọng:
"Hạ Linh Doanh, đủ rồi, có biết bộ dạng của em hiện tại như thế nào không?!"
Một nhóm người vừa đẩy cửa đi ra nhìn thấy cảnh như vậy, đều ngẩn ra, cùng nhau quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn hai người đang lôi kéo, một lúc sau, mặt cô không chút thay đổi nhìn mọi người, các đồng sự trong lòng run rẩy, không nói lời nào, tất cả đều làm như không biết gì mà cúi đầu.
Chưa đến một phút, tiếng bước chân qua đi, hành lang lặng ngắt như tờ.
Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay nhìn hai người, quay đầu nói vài câu với Tô Luyến Tuyết, Tô Luyến Tuyết gật đầu, tiến lên nắm lấy cổ tay Cố Viễn. Dùng lực, không để anh ta phản kháng, Cố Viễn nhíu mày, bị áp lên tường.
Mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, Cố Viễn cắn răng, không chịu được thốt ra một câu xin tha, Tô Luyến Tuyết nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thấy cô không có phản ứng thì tăng lực trên tay.
"Buông anh ấy ra."
Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nói.
Tô Luyến Tuyết ngừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn vẫn híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh. Ánh mắt giao nhau, tình cảm ngày xưa tất cả đều được thay thế bằng tổn thương và trào phúng. Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng cười, cô rất ghét Hạ Linh Doanh vì người khác mà cầu xin, nhất là Cố Viễn.
"Cô làm cái gì vậy?"
Từ ngoài cửa chạy tới, Phương Nhược Lâm thấy cảnh tượng đó, bước nhanh đến, nói với Tô Luyến Tuyết.
"Buông tay!"
Tô Luyến Tuyết không để ý đến cô.
"Này!"
Phương Nhược Lâm nổi giận, cầm máy ảnh đánh Tô Luyến Tuyết, Tô Luyến Tuyết thản nhiên nhìn cô ấy một cái, nhẹ nhàng né người tránh đi.
"Cô..."
Phương Nhược Lâm mất cân bằng, lảo đảo suýt ngã. Tô Luyến Tuyết nhìn bộ dạng Phương Nhược Lâm, khóe miệng nâng lên, lực trên tay vẫn không giảm.
"Phương phóng viên, thân thủ bất phàm."
"Tô Luyến Tuyết!"
"Đủ rồi!"
Tiêu Mạc Ngôn cuối cùng cũng chịu mở miệng, Tô Luyến Tuyết lập tức buông tay Cố Viễn ra, cổ tay trắng bệch.
Cố nén cơn đau ở cổ tay, Cố Viễn chau mày, ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Doanh, chỉ nhìn liếc qua cũng đủ khiến lòng vỡ thành nhiều mảnh vụn.
Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt tràn ngập giận dữ.
Trong lòng ảm đạm, Cố Viễn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Ở lại đây có ích gì? Đúng vậy, Hạ Linh Doanh, ánh mắt của em dù là hận vẫn chỉ hướng về Tiêu Mạc Ngôn, lòng của em cũng chỉ có một mình Tiêu Mạc Ngôn...
Phương Nhược Lâm nhìn bóng dáng cô đơn của Cố Viễn, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Doanh, cô thở dài không nói thêm gì nữa, quay đầu nắm lấy tay Tô Luyến Tuyết bước nhanh ra ngoài.
"Cô muốn chết sao?'
Mới vừa ra khỏi cửa Thiên Hoàng, Phương Nhược Lâm liền lớn tiếng, giận dữ nhìn Tô Luyến Tuyết. Cô ấy điên rồi? Cố Viễn là người cô ấy có thể chọc đến sao?
Tô Luyến Tuyết thản nhiên nhìn Phương Nhược Lâm, lắc đầu.
"Cô!"
Phương Nhược Lâm tức đến nói không nên lời, nhìn mặt than trăm năm không biến của Tô Luyến Tuyết, một bụng lửa giận phải nuốt vào. Cắn răng cân nhắc nửa ngày, Phương Nhược Lâm đột nhiên ngẩng đầu, ngọt ngào cười với Tô Luyến Tuyết. Cả người Tô Luyến Tuyết run lên, theo trực giác muốn lui về phía sau, nhưng vẫn bị Phương Nhược Lâm nhanh hơn, nâng giày cao gót 10cm đạp mạnh xuống.
"Ôi..."
"Tô Luyến Tuyết, muốn đấu với tôi hả? Hừ?!"
Phương Nhược Lâm hất tóc, cầm lấy máy ảnh, cúi đầu chụp một tấm ảnh của Tô Luyến Tuyết rồi rời đi.
===============================
Không có người khác quấy rầy, hành lang to như vậy chỉ còn lại hai người Hạ Linh Doanh và Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn vẫn khoanh tay nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, ánh mắt cực nóng của cô khiến Hạ Linh Doanh bất giác quay mặt đi. Tiêu Mạc Ngôn thở dài, bước lên một bước, vươn tay muốn nâng cằm Hạ Linh Doanh nhưng lại bị nàng tránh đi rất nhanh.
Một tia cười khổ xẹt qua đáy mắt, Tiêu Mạc Ngôn dừng tay giữa không trung, cô nhăn mặt nhìn vào mắt Hạ Linh Doanh.
"Em nhất định phải như vậy sao?"
"Tôi như thế nào?"
Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt sắc bén, cười lạnh.
"Chị nói xem tôi nên như thế nào, Tiêu tổng? Nói cho tôi biết đi!"
"Hạ Linh Doanh, em nhớ cho rõ, những việc Tiêu Mạc Ngôn tôi làm là những việc phải làm, không nợ em dù nửa phần!"
"Đúng vậy, Tiêu Mạc Ngôn có để ai vào mắt? Đúng như chị từng nói, tôi đối với chị chẳng qua chỉ là bạn tình có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tất cả đều là một giấc mơ điên dại của tôi mà thôi."
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, hơi thở mạnh cho thấy đang giận dữ.
Hạ Linh Doanh bởi vì kích động, gương mặt tái nhợt ửng đỏ, nàng đã chịu đựng đủ rồi, hôm nay nàng phải nói hết những lời trong lòng mình.
"Tiêu Mạc Ngôn, tôi hỏi chị, trong lòng chị, tôi là cái gì?"
Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, nhìn Hạ Linh Doanh mà không nói lời nào, cả người hơi run lên.
"Nói không nên lời hả? Ha ha..."
Hạ Linh Doanh tự giễu cười lạnh.
"Tiêu Mạc Ngôn, chị luôn miệng nói tôi lợi dụng tình cảm của chị, lợi dụng lòng thành của chị, vậy chị thì thế nào? Nếu tôi không phải họ Hạ, nếu tôi không phải con gái của Hạ Nhiên, chị sẽ nói với tôi về cái gọi là 'Yêu'?"
Hơi thở khó nhọc, Tiêu Mạc Ngôn cố gắng khống chế cảm xúc, giọng nói trở nên trầm thấp:
"Cho nên, Tiêu Mạc Ngôn tôi không nên chạm đến em? Tất cả là do tôi tự làm tự chịu?"
Hạ Linh Doanh hít sâu một hơi, quay đầu đi không nhìn cô.
Tiêu Mạc Ngôn cắn răng, ngẩng đầu cố gắng không để nước mắt chảy xuống.
"Hạ Linh Doanh, nỗi đau của tôi, em không thể hiểu. Em cho rằng tôi nên làm thế nào? Buông bỏ hận thù, vui vui vẻ vẻ ở bên em? Tôi đã từng cố, thực sự đã từng cố như vậy..."
"Mấy năm nay, tôi chưa từng vui vẻ. Em tan cửa nát nhà, nhưng mà Hạ Nhiên vẫn luôn quan tâm em, cũng đã tha thứ cho Khâu Mục Doanh đúng không? Còn tôi, tôi có những gì? Ngày giỗ mẹ, tôi xin ông ta, xin Tiêu Niên nhìn qua một lần người phụ nữ đáng thương kia, đi thăm bà ấy, chẳng qua là đến mộ thăm một chút... Nhưng Tiêu Niên như thế nào? Ông ta lo bảo vệ Khâu Mục Doanh, bảo vệ người phụ nữ khiến chúng tôi tan cửa nát nhà, khẩn cầu sự tha thứ của bà ấy."
Nước mắt trong suốt chảy xuống từng giọt, chuyện cũ khiến lòng Tiêu Mạc Ngôn đau đớn.
"Mỗi ngày lễ, nhìn cả nhà người khác đoàn tụ, còn tôi trải qua thế nào? Chạy đến mộ mẹ, ôm lấy tấm bia đá lạnh ngắt, ngồi đó cả ngày. Tôi nhớ bà ấy, rất nhớ rất nhớ, nhưng không thể làm gì... Chỉ có thể yên lặng rơi lệ, rơi đến lúc không còn nước mắt, là đích thân bà Từ kéo tôi về nhà, nhưng cuối cùng thì sao? Tôi tận mắt chứng kiến bà Từ bị người ta vũ nhục và tổn thương, ngay cả người quan tâm tôi nhất tôi cũng không thể bảo vệ. Hạ Linh Doanh, em muốn tôi quên thù hận, em nói cho tôi biết, làm thế nào quên được? Làm thế nào có thể quên?"
Hạ Linh Doanh cắn ngón tay, nước mắt cũng rơi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Cho nên, Tiêu, chị không cần em? Không muốn yêu nữa?"