Một bộ quần áo màu đen, ánh mắt như yêu cơ quỷ mị, tóc dài cột lên cao, trên xương quai xanh gợi cảm đeo một sợi dây chuyền bạc, giày cao gót càng tăng thêm khí thế nữ vương. Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu cười tà mị nhìn Hạ Linh Doanh, đôi môi đỏ hơi mím chặt, ánh mắt câu dẫn nói không nên lời.
Theo bản năng, Hạ Linh Doanh nuốt nước bọt, nhìn thấy ý cười trong mắt Tiêu Mạc Ngôn, nàng đỏ mặt quay đầu đi, giả vờ tiếp tục thu dọn đồ đạc, trong lòng không khỏi ảo não. Rõ ràng là nàng cần ra ngoài, nhưng ngược lại Tiêu Mạc Ngôn ăn mặc xinh đẹp như vậy, muốn câu thêm vài người trở về sao?!
"Tôi muốn đi với em!"
Giọng nói nũng nịu từ trong miệng Tiêu Mạc Ngôn tràn ra, cô cười khẽ nhìn bộ dạng lúng túng của Hạ Linh Doanh, trong lòng âm thầm cân nhắc. Không ngờ rằng Hạ Hạ cũng rất háo sắc, ánh mắt nhìn cô thay quần áo thật khác lạ.
"Chị theo làm gì?"
Hạ Linh Doanh có chút không tự nhiên, nghiêng đầu loay hoay tìm giỏ xách, không chịu ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn biết nàng nghĩ gì, khẽ cười một tiếng, chân dài bước ra tiến lên phía trước, ôm eo Hạ Linh Doanh, một tay nâng cằm nàng, nhìn ánh mắt sáng, cúi đầu nói:
"Tôi muốn theo giúp cô gái của tôi không được sao?"
"Ai là của chị chứ, tránh ra..."
Hạ Linh Doanh đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói, tay nhẹ đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, trong lòng bỗng dưng nổi lên một cảm giác ngọt ngào, đối thoại bình thường như thế nhưng càng nghe càng thấy tình cảm tràn đầy.
Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng cười, không nói thêm nữa mà cúi đầu hôn lên môi Hạ Linh Doanh. Cô ngẩng đầu nhìn thời gian, ôm eo nàng đi ra ngoài. Cửa vừa mở ra, thình lình nhìn thấy gương mặt tươi cười của bà Từ xuất hiện trước mặt, hai người đồng thời giật mình lui về sau hai bước, túi xách trong tay Hạ Linh Doanh rơi xuống đất.
"Bà Từ, bà lại muốn gì nữa đây?"
Tiêu Mạc Ngôn giật mình chưa định hình được người bên cạnh cũng bị doạ sợ mất hồn, tức giận nói.
Bà Từ chu môi, không bằng lòng, nét mặt già nua nhăn lại.
"Tiểu thư, cô trọng sắc cũng có độ chứ, tôi vất vả nuôi cô lớn mà. Còn nữa, dù sao cũng phải tuân thủ đạo đức truyền thống Trung Hoa, tôn trọng người già chút đi. Cô xem, thái độ của cô là sao, cứ như là Hao Thiên khuyển* chuyển thế vậy."
*Hao Thiên Khuyển vốn là chó kéo xe của nay thuộc sở hữu của Nhị lang thần, con chó này phò trợ cho Nhị lang thần diệt yêu trừ ma. Hao Thiên Khuyển chính là một trong những pháp bảo nổi tiếng của Nhị lang thần và là nỗi hãi hùng của biết bao yêu ma quỷ quái.( theoWiki).
"..."
Tiêu Mạc Ngôn mặt đầy hắc tuyến, không nói nên lời, mà Hạ Linh Doanh bên cạnh cười đến cả người run run. Nàng rất ít khi thấy bộ dạng lúng túng của Tiêu Mạc Ngôn, nhưng chỉ cần bà Từ ra tay, nhất định dìm cô xuống đáy. Nhìn dáng vẻ đắc ý của họ, Tiêu Mạc Ngôn siết mạnh Hạ Linh Doanh một cái.
Cảm giác như Hạ Hạ và bà Từ là một bộ đôi hoàn hảo.
Bà Từ cười dịu dàng, ngẩng đầu nịnh nọt nhìn Hạ Linh Doanh.
"Hạ Hạ, để mừng ngày con trở về, chờ xử lý xong việc, bà Từ quyết định bộc lộ hết tài năng, làm những món ăn sở trường chiêu đãi con!"
"Bà có món ăn sở trường gì chứ? Hạ Hạ không phải tôi, cô ấy ăn chay!"
Tiêu Mạc Ngôn xen vào, trong lòng có chút giận. Hai người này sao có thể thân mật như thế?
"Ai bảo làm cho cô, cô đừng có xen vào!"
"..."
Hạ Linh Doanh nén cười nhìn người bên cạnh đang buồn bực, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bà Từ, nói:
"Bà Từ, rốt cuộc bà muốn tôi phải làm sao?"
Bà Từ vừa nghe lời này nét mặt già nua cười nở hoa, vội gật đầu.
"Hạ Hạ, con thông minh hơn tiểu thư không biết bao nhiêu lần. Gia đình này dù không lớn nhưng thật khó họp mặt cùng nhau, bà vừa gọi cho Nhược Lâm và Luyến Tuyết, bảo hai người họ trưa nay về đây. Chúng ta cùng nhau dùng bữa, Nhược Lâm vừa nghe liền bảo muốn đem đến mấy con gà, nói món nào cũng muốn ăn đồ tươi ngon."
"...Tôi sẽ không giết gà!"
Cái này là Tiêu Mạc Ngôn phản ứng nhanh, giành trước nói, sắc mặt cũng không tốt. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có thể ăn không thể làm, chán ghét nhất chính là máu gà máu vịt gì đó. Nhìn bà Từ mặt cười xấu xa, có vẻ không ổn, muốn trước tiên lấy lòng Hạ Hạ rồi dùng mỹ nhân kế dìm cô xuống chắc, bà không có cửa đâu! Lão thái thái này suốt ngày nghĩ ngợi tính kế với cô.
Bà Từ liếc Tiêu Mạc Ngôn trắng mắt, không thèm để ý, tiếp tục cười với Hạ Linh Doanh.
"Thế này nhé, sau khi con và tiểu thư giải quyết việc xong, đi siêu thị mua dùm bà vài món cần thiết nhé, trong nhà lâu không có khách đến, phòng bếp trống trơn rồi."
"Dạ được."
Hạ Linh Doanh gật nhẹ đầu, còn không quên quay sang Tiêu Mạc Ngôn đang có ý phản kháng lắc nhẹ đầu, ý bảo cô đừng nói. Đôi khi, nàng cảm giác Tiêu Mạc Ngôn như đứa trẻ không chịu lớn, thích nhất là cùng những người thân thiết đấu võ mồm, thua thì vẫn còn ấm ức. Xem ra lúc này trong lòng cô có cục tức không nhỏ, chẳng phải chỉ là đi siêu thị thôi sao, cũng đâu có gì quá đáng?
Bà Từ cười hai tiếng, dương dương tự đắc quét mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ưỡn ngực cao ngạo đi ra ngoài. Hừ, Tôi không thu phục được cô thì cũng làm cho cô tức chết, trước đây vài hôm cô thất tình hành hạ tôi cũng không ít, bây giờ tôi muốn đòi lại hết!
Ngồi trên xe, Tiêu Mạc Ngôn vẫn như trước mặt không vui vẻ, Hạ Linh Doanh nhìn bộ dạng của cô rồi bật cười, đưa tay lên má cô xoa xoa, nhẹ giọng nói:
"Sao vậy? Còn giận à, bà Từ cũng vất vả, đừng trẻ con mà..."
"Tôi không có..."
Tiêu Mạc Ngôn lười biếng đáp lại, tay trái chống lên kính xe, nghiêng người nhìn ra cửa sổ, toàn thân toát ra vẻ biếng nhác. Hạ Linh Doanh nhìn cô ngây ngẩn, trong lòng lại có chút lo lắng, dáng vẻ cô mê người như vậy, thực sự vĩnh viễn chỉ thuộc về nàng?
Không nghe Hạ Linh Doanh đáp lại, Tiêu Mạc Ngôn quay đầu liếc nhìn nàng, thấy bộ dáng cúi đầu nhíu mày của nàng, khoé miệng cô hơi nâng lên, cười nói:
"Hạ đại tiểu thư, em cứ việc yên tâm, Tiêu Mạc Ngôn tôi vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình em, những dấu vết kia vĩnh viễn cũng chỉ có thể dừng trên người em."
Bị đoán được suy nghĩ trong lòng, Hạ Linh Doanh không khỏi đỏ mặt, theo bản năng đưa tay vuốt tóc, làm lộ ra dấu ấn dâu tây trên cổ, trong lòng bởi vì câu nói của cô mà có chút vui vẻ. Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng hỏi:
"Vậy sao chị lại không vui?"
Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi lắc đầu.
"Hạ Hạ, em không cần quá thân thiết với bà Từ. Tôi nói thật với em, lão thái thái kia chính là Pháp Hải chuyển thế, nhất định muốn đem tôi đè dưới Lôi Phong tháp, rõ ràng muốn chia rẽ chúng ta. Em xem, chúng ta vừa mới làm hoà, thời gian bên nhau ít như vậy, bà ấy còn muốn an bài cuộc sống cho em, đi siêu thị? Giết gà? A Sâm rõ ràng có thể làm tốt mọi chuyện, bà ấy còn nhất định muốn ép người, đem hết hoả lực đối phó với tôi, bà ấy tưởng tôi không biết sao? Bà Từ muốn trả thù tôi thời gian trước không để ý đến bà ấy!"
"Cho nên muốn chị giết gà?"
Nhớ tới nụ cười âm hiểm của bà Từ khi nhắc đến chuyện giết gà, Hạ Linh Doanh buồn cười, cười thành tiếng.
Hai người cười cười nói nói, xe rất nhanh đã đến phòng phát thanh. Mở cửa xe, Nhìn cửa sổ sát đất to đùng, nhìn một đám nam nữ trẻ tuổi ra ra vào vào, trong lòng Hạ Linh Doanh có chút khẩn trương.
Trong nháy mắt, tay phải bị nắm lấy, cảm giác nhộn nhạo trong lòng bàn tay truyền đến, Tiêu Mạc Ngôn cười an ủi nàng:
"Hạ Hạ, thi tuyển diễn viên còn không có vấn đề gì, giờ thi tuyển MC thì sao lại khẩn trương?"
Cô vừa dứt lời, chân liền bị người ta đạp mạnh một cái, Tiêu Mạc Ngôn đau hít một hơi, ngẩng đầu mở to mắt nhìn Hạ Linh Doanh.
Làm sao chứ? Thế này là sao? Tôi đang an ủi em mà, là an ủi mà!
"Không cho chị xem thường phát thanh viên!"
Hạ Linh Doanh giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, con người này, không động chạm một vài câu thì không chịu được. Nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt mười phần uỷ khuất của Tiêu Mạc Ngôn, nàng không nhịn được cười. Nàng lắc đầu ôm eo Tiêu Mạc Ngôn, cũng mặc kệ người qua lại, trực tiếp chui vào lòng cô, dùng trán nhẹ nhàng cọ vào má cô, nhỏ giọng nói:
"Tiêu, cám ơn chị, có chị... thật tốt."
"Đã hứa không nói hai chữ cám ơn nữa mà!"
Ôm chặt người trong lòng, Tiêu Mạc Ngôn học theo bộ dạng giận dữ của Hạ Linh Doanh nói, thuận tiện cúi đầu hôn lên môi nàng. Trong lúc cô cười đắc ý, Hạ Linh Doanh đỏ mặt đi vào phòng phát thanh.
Nhìn bóng dáng Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn tươi cười hạnh phúc, khoanh tay đứng nhìn một lúc rồi chui vào trong xe, cầm lấy văn kiện mấy ngày nay chồng chất, bắt đầu xử lý.
Tuy rằng Thiên Hoàng đã trải qua hai lần thay đổi nhân sự quan trọng, từ trong tay Tiêu gia và Hạ gia biến đổi, nhưng Tiêu Mạc Ngôn có không ít năm kinh nghiệm quản lý. Cô giải quyết vấn đề cũng thuận buồm xuôi gió, quan trọng nhất là bây giờ cô không một mình mà còn có Hạ Hạ bên cạnh, cùng nhau mọi chuyện sẽ tốt lên.
Nửa giờ đã trôi qua, Tiêu Mạc Ngôn duỗi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, không thấy bóng người quen thuộc. Tuy rằng cô tin tưởng việc giao tiếp của Hạ Linh Doanh không thành vấn đề, nhưng tâm lý cũng có chút lo lắng, cô nghĩ ngợi rồi đặt văn kiện xuống, mở cửa xe đi ra ngoài.
Kính đen lớn đeo trên mặt, mái tóc màu cafe, dáng người cao cao, khí chất mê người. Trong phòng phát thanh mỹ nữ như mây, Tiêu Mạc Ngôn vẫn như trước gây ra không ít chấn động, mọi người liên tiếp ghé mắt nhìn, nhỏ giọng bàn luận lai lịch của mỹ nhân.
Ngẩng đầu đẩy cửa bước vào, Tiêu Mạc Ngôn nhìn xung quanh, đang chuẩn bị tìm người hỏi một chút thì nhìn thấy Hạ Linh Doanh cùng với một người phụ nữ khí chất mười phần bước ra. Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười, tháo kính xuống bước đến đón.
Hạ Linh Doanh cùng giám đốc phỏng vấn nàng mỗi người nói một câu, phỏng vấn rất thuận lợi, Tiêu Mạc Ngôn nói đúng, với bối cảnh và thực lực của nàng thực sự là lui xuống hạng hai, nàng có thể đầu quân ở đây, tổng giám đốc cũng ngạc nhiên mười phần. Chỉ là nói chuyện vài câu, thử âm, rồi cùng nhau thảo luận hợp đồng. Hai người cùng trò chuyện với nhau, tổng giám đốc họ Phương, hơn ba mươi tuổi nhưng chưa kết hôn, làm nghề này đã hơn mười năm. Nghe nói ngày xưa là do người khác dẫn dắt, nhìn bộ dáng chìm vào chuyện xưa của cô ấy, Hạ Linh Doanh trong lòng thầm thở dài, những chuyện mà người mới đã từng trải qua nàng cũng có như thế.
Hạ Linh Doanh rất vừa lòng hoàn cảnh ở phòng phát thanh, không có quá nhiều người, không có phóng viên gây rối, các đồng nghiệp thoạt nhìn đều rất thân thiện. Sau khi phỏng vấn xong, Phương tổng giám đốc muốn mời Hạ Linh Doanh tách cafe, thịnh tình không thể từ chối, Hạ Linh Doanh đành phải đồng ý, lòng lại nghĩ đến người đang đứng ngoài cửa kia.
"Hạ Hạ..."
Tiêu Mạc Ngôn phất tay kêunàng, nghe được giọng cô, Hạ Linh Doanh khẽ mỉm cười, lập tức ngẩng đầu nhìn cô.Mà Phương tổng bên cạnh nghe được giọng nói ấy cả người chấn động, khó tin đượcngẩng đầu nhìn về phía sau.