Không biết qua bao lâu, Tiêu Mạc Ngôn nằm trên giường dần dần có phản ứng, cô nhẹ nhàng đẩy chăn ra, ngồi dậy. Tựa vào đầu giường, Cô mím đôi môi khô khốc vì say rượu, thất thần nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên một tia đau xót.
Nhược Hi, tớ nợ cậu, đời này tớ không thể nào trả được, thật xin lỗi...
Thở dài, xốc chăn lên, Tiêu Mạc Ngôn ngồi thẳng dậy kéo ngăn kéo, chuẩn bị lấy điếu thuốc lại lơ đãng thoáng nhìn ánh sáng màu lam nhạt trên bàn bên cạnh. Cô ngưng một chút, vươn tay cầm lên.
Di động còn đang ở trạng thái trò chuyện, Tiêu Mạc Ngôn hơi nhíu mày, cảm giác có điểm bất thường, tay trái dùng lực đè lên nhân trung, cố gắng tỉnh táo đứng lên, vừa nhìn kĩ lại thì cứng cả người.
Trên màn hình thời gian trò chuyện từng giây tăng lên, mà cái tên hiện lên trên màn hình lại khiến Tiêu Mạc Ngôn thật đau đớn.
Chậm rãi nâng lên bên tai, Tiêu Mạc Ngôn lại ngập ngừng đôi môi, nói không ra lời, chỉ có tiếng thở gấp gáp để lộ ra sự bối rối trong lòng.
Tuy rằng không thẹn với lương tâm, nhưng mà, Phương Nhược Hi là mối tình đầu của cô, Hạ Linh Doanh vẫn luôn canh cánh trong lòng, nàng đã nghe được bao lâu, đã nghe được những gì cô hoàn toàn không biết, phải giải thích như thế nào, phải giải thích thế nào đây...
Từng tiếng hít thở truyền qua điện thoại, bên kia hiển nhiên có phản ứng, giọng nói khàn khàn không nghe ra được cảm xúc.
"Tiêu..."
Tiêu Mạc Ngôn cắn môi dưới, không biết trả lời như thế nào.
"Có phải là chị không, Tiêu?"
Nhẹ nhàng hỏi lại, giọng nói Hạ Linh Doanh không có chút gợn sóng cũng không sợ hãi, không có ghen tuông và phẫn nộ như trước, bình thản khiến người khác không biết phải làm sao.
"Là tôi."
Dường như nói ra bằng giọng mũi, Tiêu Mạc Ngôn trong lòng khổ sở, lần đầu tiên trong đời, vì sự thối nát của bản thân mà tự trách.
Đã không biết là lần thứ mấy, Hạ Linh Doanh bởi vì những cô gái bên cạnh cô mà khổ sở và đau lòng, không phải không biết, không phải không tránh được, chỉ là thói quen xem nhẹ những mối quan hệ cũ kia, cô không hề để tâm. Nhưng Tiêu Mạc Ngôn biết, hiện tại cô không còn một mình, cô có Hạ Linh Doanh, có người yêu, vì nàng mà suy nghĩ, băn khoăn về cảm xúc của nàng.
Im lặng hồi lâu cuối cùng cũng nên có phản ứng, tay phải nắm chặt di động đến trắng bệch, Tiêu Mạc Ngôn do dự mở miệng:
"Hạ Hạ, tôi..."
"Em biết, em tin tưởng chị."
Hạ Linh Doanh cắt ngang lời Tiêu Mạc Ngôn, chỉ là giọng nói kia không hề bình tĩnh, mà mang theo sự bi ai mà Tiêu Mạc Ngôn không muốn nghe nhất, từ tai truyền đến khiến lòng cô đau đớn.
"Em biết, chị thực sự sẽ không... có lỗi, sẽ không..."
Hạ Linh Doanh thì thào nói, nói cho Tiêu Mạc Ngôn nghe, lại càng như là nói cho chính nàng.
"Hạ Hạ, em đừng như vậy..."
Hạ Linh Doanh nói năng lộn xộn khiến Tiêu Mạc Ngôn đau lòng, cô lắc đầu cúi xuống giải thích.
"Tôi không biết cô ta sẽ xuất hiện trong phòng tôi, tôi rất hiểu tính của Phương Nhược Hi, nếu trực tiếp đuổi cô ấy ra ngoài, cô ấy nhất định sẽ không buông tha, đau khổ bí bách. Tôi chỉ có thể, chỉ có thể làm như thế..."
"Em biết, em biết mà..."
Hạ Linh Doanh cúi đầu nói, giọng nói có chút run rẩy, mang theo giọng mũi nồng đậm.
"Tiêu, chị hãy nghe em nói, em không có ý trách chị, em khổ sở không phải vì cho rằng chị và Phương Nhược Hi có chuyện gì đó, thật sự không phải."
"Vậy là vì sao?"
Tiêu Mạc Ngôn có chút sốt ruột, có chuyện giấu trong lòng là điều tối kỵ trong tình cảm, cô không cho phép Hạ Linh Doanh và cô xuất hiện loại tình huống ấy.
"Tiêu, em chỉ là đau lòng vì chị."
Một câu khiến lòng Tiêu Mạc Ngôn vỡ vụn, những xót xa đau khổ dường như đều được phóng thích, mặc kệ như thế nào, Hạ Hạ đã là của cô không phải sao? Như vậy... tất cả mọi thứ đều đáng giá... Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt điện thoại, thầm nghĩ càng tiến thêm một bước gần Hạ Linh Doanh hơn, gần hơn với nữ nhân của cô.
"Tiêu, em không muốn gì cả, chỉ cần một mình chị thôi. Đừng đấu đá nữa có được không? Đừng khiến mình mệt nhọc nữa được không? Buông tay Thiên Hoàng, chúng ta cùng nhau rời đi, cùng sang Australia, đến đó cùng nhau trồng một vườn hoa hồng xanh được không? Tiêu, Đừng đấu đá nữa, em rất sợ, rất sợ hãi. Sợ rằng chúng ta lại bị người khác hãm hại mà chia lìa, sợ lại có những hiểu lầm kinh khủng gỡ không ra, sợ thù hận kia càng ngày càng sâu sắc..."
Hạ Linh Doanh nói một cách khó khăn, giờ này khắc này, nàng chỉ muốn ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, ôm lấy cả thể xác lẫn tinh thần người ấy, hôn lên trán cô, làm giãn đôi mày đang nhíu chặt kia.
Tiêu Mạc Ngôn gắt gao cắn chặt môi, sắc mặt say rượu trắng nhợt nhạt, cô cầm di động nhìn chính mình chật vật trong gương, lắc đầu.
"Tôi không cam lòng."
"Tiêu..."
Giọng Hạ Linh Doanh mang theo một tia cầu xin, Tiêu Mạc Ngôn dùng lực lắc đầu.
"Hạ Hạ, điều tôi muốn rất đơn giản, công đạo, chỉ là công đạo, tôi không thể, không thể để mẹ tôi dưới cửu tuyền ôm nỗi hận, không thể..."
Điện thoại bị tắt ngang, Tiêu Mạc Ngôn cầm di động, đứng dậy khoanh tay trước ngực, ngây ngốc nhìn ra một mảnh tối đen ngoài cửa sổ, nước mắt ấm áp chậm rãi trượt xuống theo gương mặt tái nhợt, rơi xuống tấm thảm đỏ thẫm rồi biến mất.
=============
Bà Từ thật cẩn thận múc cháo, vụng trộm nhìn Hạ Linh Doanh, nhìn quầng thâm mắt và nước mắt trên mặt nàng, bà thở dài lắc đầu.
Tối hôm qua lúc bà đang vui vẻ kể chuyện Tiêu Mạc Ngôn lúc nhỏ cho Hạ Linh Doanh nghe thì Phương Nhược Hi gọi đến, cuộc gọi đánh vỡ không khí vui vẻ. Tuy rằng không nói, nhưng biểu cảm căng thẳng của Hạ Linh Doanh bà Từ đều nhìn ra, kế tiếp nghe được vài câu đối thoại đứt quãng, bà Từ nghe cũng hiểu được. Bà muốn an ủi Hạ Hạ, nói cho nàng biết tính tình cố chấp của tiểu thư không phải một hai ngày mà thành, lời đã đến miệng nhưng lại không nói ra được.
Chuyện của hai người họ, bà nhúng tay vào có ích lợi gì?
Chỉ ăn mấy muỗng cháo, Hạ Linh Doanh buông muỗng, ngẩng đầu cố gắng nặn ra nụ cười với bà Từ.
"Bà Từ, cháu ăn xong rồi, hôm nay bên đài chuẩn bị một tiết mục rất quy mô, có khả năng tối cháu mới về."
Bà Từ nhìn chén cháo gần như còn nguyên kia, thở dài, không nói gì.
Dừng xe xong, Hạ Linh Doanh không yên lòng mở cửa xe, nàng cất bước, bởi vì không chú ý bên cạnh có mấy thanh thép do người khác vẫn đang thi công chưa xong, chân phải nàng va trúng, cơn đau truyền đến, nàng ôm chân, Hạ Linh Doanh ngồi sụp xuống, hít từng hơi khí lạnh.
Thong thả xắn ống quần lên. Vết máu đỏ nổi bật trên làn da trắng, Hạ Linh Doanh nhíu mày nhìn, dịu đi một lúc, nàng chịu đau, cố gắng vịn xe đứng lên nhưng không chịu được lập tức ngã ngồi xuống đất.
Bãi đậu xe trống trãi, không khí rét lạnh, vô lực ngồi trên nền xi măng, miệng vết thương trên đùi khiến người ta kinh sợ, trong mắt Hạ Linh Doanh dần tụ một tầng hơi nước. Không phải sợ đau, mà là ủy khuất, vì người nàng cần không có bên cạnh mà ủy khuất, vì cô tối qua cúp máy điện thoại mà ủy khuất.
Nàng chỉ muốn một tình yêu an ổn, chẳng lẽ là sai sao? Tiêu Mạc Ngôn muốn báo thù cho mẹ, nhất định cũng sẽ làm tổn thương đến mẹ nàng, dù nàng yêu Tiêu Mạc Ngôn cũng không thể trơ mắt nhìn cô làm tổn thương mẹ mình. Máu mủ tình thâm, bất luận Khâu Mục Doanh làm sai điều gì, nàng chung quy vẫn là đứa con bà ngậm đắng nuốt cay sinh hạ, nàng không thể, không thể bất hiếu, không thể...
"Hạ Hạ!"
Đột nhiên, một giọng nói có chút quen thuộc truyền đến, Hạ Linh Doanh cứng đờ, nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lam Thần mang mũ lưỡi trai, mặt không đổi nhìn nàng.
Nhớ lại chuyện cũ, một nỗi dự cảm bất an dâng lên trong lòng, Hạ Linh Doanh cắn răng, chống lên xe, gian nan đứng lên, Lam Thần lúc này đã đi đến bên cạnh nàng, giơ tay muốn đỡ nàng, lại bị Hạ Linh Doanh cực nhanh tránh đi.
"Cô đến nơi này làm gì?"
Hạ Linh Doanh lùi ra sau một bước, lạnh lùng nhìn Lam Thần, không biết vì sao, Lam Thần luôn cho nàng cảm giác áp bách, sắc mặt không có nét tươi tỉnh như lúc trước, chiếc mũ đen chắn ánh sáng cùng với tông trang điểm màu tối khiến cô ta càng gia tăng sát khí.
Lam Thần lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, cười lạnh.
"Xem ra, Hạ Hạ, cô giống như tôi đã dự đoán, sống không được tốt lắm."
"Không cần cô quản!"
Lạnh lùng đáp trả, Hạ Linh Doanh xoay người, thong thả đi về phía trước, nàng không ngờ gặp Lam Thần, không muốn gặp người khiến Tiêu Mạc Ngôn tăng thêm thù hận, không muốn gặp người từng tàn nhẫn làm tổn thương bà Từ.
Hai tay đút túi, Lam Thần không ngăn không cản Hạ Linh Doanh, dùng ngữ khí cực kì bình thường nói:
"Hạ Hạ, tôi biến mất lâu như vậy, cô không muốn biết tôi đã làm gì sao?"
Hạ Linh Doanh mím môi không nói, đối với loại người này, nàng không muốn phí sức.
Lam Thần không để ý, tiếp tục nhàn nhạt nói:
"Cho là cô đối với tôi không có hứng thú, nhưng mà Hạ Nhiên năm đó qua bên ấy, vì muốn đoạt lại Thiên Hoàng làm bao nhiêu chuyện không có lương tâm, có bao nhiêu chứng cứ nằm trong tay tôi cô muốn biết không?"
Cả người cứng lại, Hạ Linh Doanh chậm rãi xoay người, khó tin nhìn Lam Thần.
"Ông ấy có ân với cô, cô sao lại..."
Lam Thần nhìn lại Hạ Linh Doanh, mắt đầy hận ý, cô cười to.
"Có ân? Hạ Linh Doanh, cô tỉnh lại đi. Hạ Nhiên sớm đã không còn là người lúc trước cô yêu thương luôn bảo bọc cô trong lòng bàn tay nữa rồi, hắn vì bảo vệ Tiêu Niên hại biết bao nhiêu người? Tôi trung thành vì hắn bán mạng, kết quả được gì? Nghi kỵ, hoài nghi, thậm chí là muốn giết người diệt khẩu."
Lời Lam Thần nói khiến Hạ Linh Doanh lạnh người, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lam Thần, không nói gì.
Nhìn ra hoài nghi trong mắt Hạ Linh Doanh, Lam Thần hừ nhẹ một tiếng, thong thả tháo mũ xuống, chỉ trong nháy mắt Hạ Linh Doanh liền mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta.
=======================
Sau một thời gian ở ẩn thu xếp việc gia đình, thì h mình đã trở lại tiếp tục edit đây ạ, cám ơn mọi ng đã ủng hộ cũng như hỏi thăm sức khỏe mẹ mình, hiện tại mẹ mình đã hoàn toàn bình phục rồi ạ! Cám ơn mọi ng rất nhiều!<3