Ông Quý chỉ biết lắc đầu rồi khó hiểu nhìn lại bà. Trong đầu hai người bây giờ đang có một giấu chấm hỏi to.
“Rốt cuộc, tại sao Quý lão gia lại biết được?”
“Tại sao, ông ấy lại biết Mạc Nam bị tai nạn.”
Hai người suy nghĩ trong đầu, mà không chỉ có hai người mà ngay cả Thiên An cũng thấy khó hiểu. Tại vì những người trong nhà cũng đã được ông bà Quý dặn dò kĩ lưỡng, vậy ai là người nói cho Quý lão gia?
Quý lão gia không nói gì mà liền bước vào trong phòng bệnh, nhìn thấy đứa cháu của mình đang quấn băng đầy người như vậy, khuôn mặt ông hiện rõ sự lo lắng, rồi cũng nhẹ nhàng đi tới giường, cầm lấy tay Mạc Nam.
“Sao lại bị nặng như vậy?”
Dù cho Mạc Nam có làm bao nhiêu chuyện khiến ông rất thất vọng, buồn bực, nhưng đó cũng là cháu của ông, ông không thể nào mà vô tâm, không có cám xúc gì khi cháu mình bị như vậy được.
“Dạ...”
Ba người ấp a ấp úng không biết nên nói làm sao với Quý lão gia, ba người nhìn vào mắt nhau để cầu cứu sự trợ giúp nhưng chẳng có ai biết phải làm sao, bà Quý cùng Thiên An nhìn ông Quý rồi lắc đầu.
“Mọi người, sao lại ở đây.”
Mạc Nam tỉnh giấc, ánh mắt khó hiểu nhìn bốn người.
“Mạc Nam, con thấy trong người thể nào rồi? Có khó chịu ở đâu không?”
Quý lão gia vừa thấy Mạc Nam tỉnh dậy thì liên vui mừng, nhưng rồi cũng nhanh chóng chuyển sang lo lắng, hỏi anh.
“Đây là...”
Mạc Nam nhìn ông lão trước mắt một hồi lâu, nhưng rồi cũng chẳng nhận ra ai, ánh mắt anh nhìn người đứng bên cạnh mình giống như người xa lạ, rồi từ từ rút tay mình ra khỏi tay của ông.
“Nó... nó làm sao vậy?”
Ông ngỡ ngàng trước hành động của Mạc Nam, rồi chậm rãi chuyển mắt mình sang ông Quý.
“Mạc Nam, nó bị mất trí nhớ.”
Ông Quý nhỏ giọng nói.
“Sao... mất trí nhớ?”
Quý lão gia quay sang nhìn đứa cháu trai của mình mà không khỏi thốt lên với giọng điệu đầy bất ngờ.
Thấy ông quý kinh ngạc như vậy cả ba người cũng im lặng chờ Quý lão gia mắng, nhưng không như mọi người nghĩ, Quý lão gia lại bỗng dưng cười lớn.
“Hâhha...haha...”
“Quá tốt, mất trí nhớ lại càng tốt.”
“Không phải Mạc Nam vì cứu Mai Ánh nên mới bị tại nạn sao, đây là cơ hội tốt, là cơ hội tốt, hâhha.”
Cả bốn người khó hiểu nhìn Quý lão gia.
“Mạc Nam, cháu cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh và đưa cháu dâu của ta về là được, còn về việc công ty thì bố con sẽ lo tất.”
Ông vui vẻ vỗ vào lưng Mạc Nam, còn ông Quý lúc này thì ngơ nhác nhìn ba mình, mất một lúc ông mới ngỡ ra.
“Tại sao, con lại phải quản lý công ty chứ.”
Mấy năm nay toàn là Mạc Nam xử lý những công việc ở công ty, ông đã lâu cũng chẳng coi đó là công ty của mình nữa bây giờ nói trở về là không thể, ông cũng không muốn mình bị nhốt vào một đống hồ sơ đó nữa. Mỗi lần nghĩ lại ông lại càng cảm thấy sợ hãi.
“Không phải còn tổng giám Phong sao? Con sẽ không trở về đâu.”
Ông Quý không ngần ngại mà ngay lập tức từ chối lời đề nghị của Quý lão gia.
“Không muốn về, thì cũng phải về.”
Quý lão gia liền dơ chiếc gậy lên đánh thẳng vào chân con trai mình mấy phát liền, ông Quý cũng nhanh chóng nhảy lên để đỡ khỏi bị đánh trúng.
Cả ba người, đứng đó đều phì cười.
Còn Mai Ánh sau khi ăn xong, cô liền lên các trang mạng để xem nhà, thì đúng lúc thấy một căn nhà khiến cô cảm thấy một sự quen thuộc đến lạ kì.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào từng chi tiết của căn nhà.
“Căn nhà này... thật giống, căn nhà năm đó.”
Ngôi nhà tuy không lớn nhưng nhưng lại khiến cô rất thích, không hiện đại như những căn nhà khác nhưng lại rất lung linh, xung quanh còn được bao quanh rất nhiều hoa oải hương, đan xen với những bông hoa hồng trắng nhìn nó thật đẹp.
Mai Ánh nhẹ nhàng xuống giường lấy ra từ trong vali một bước ảnh.
Ngôi nhà trong ảnh và ngồi nhà trong bức ảnh mà cô đang cầm quả thật rất giống nhau, khiến cô có chút tò mò về người đã thiết kế căn nhà này.
Cô nhanh chóng đã tìm được số điện thoại của chủ nhà, cô liền bấm số.
“Alo, ai vậy?”
Đầu dây bên kia truyền tới là một giọng nói rất nhẹ nhàng của một người phụ nữ, theo như cô đoán thì bà ấy cũng đã trung tuổi.
“Bác có phải đang rao bán căn nhà ở ngoại ô thành phố đúng không ạ?”
Cô lễ phép đáp lại.
“Đúng vậy, cháu muốn mua căn nhà đó sao?”
Bên kia nghe thấy vậy liền có chút nghi ngờ hỏi lại cô, dù sao căn nhà đó cũng không phải theo hướng hiện đại, mà nó lại mang tính thời xưa hơn, mà thời này thì chẳng còn ai thích kiểu này nữa.
“Dạ vâng.”
Cô liền nhanh chóng trả lời.
“Vậy chiều nay chúng ta gặp nhau, được không?”
Bà nhẹ nhàng hỏi cô.
“Dạ được ạ.”
Nghe thấy được câu trả lời của cô bà liền tắt máy.
Sau 10 phút thì điện thoại của cô reo lên, trên màn hình hiện lên địa chỉ cuộc hẹn, và thời gian gặp, cô nhìn vào màn hình, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.