Mai Ánh nhìn hai người kia giận dỗi mà phì cười.
Đã quá lâu cô không được vui vẻ như vậy, ba năm cô cày đêm cày sáng để kiếm tiền trị liệu cho ba. Không có thời gian nghỉ ngơi, ngày nào cũng cắm mặt vào bàn làm việc. Cô biết lần này ba cô muốn cô trở về để thư giãn không nghĩ đến công việc nữa.
Nghĩ ngợi một lúc, cô liền đi đến cầm tay hai người kéo họ đi, kéo lên taxi.
Chiếc xe rolls royce màu đen đậu cách đó không xa đang không ngừng chú ý đến ba người họ.
Người ngồi trong xe tâm tình có vẻ không được tốt, đấm mạnh vào vô lăng xe. Nhìn thấy người từng yêu mình lại đang cười nói với một người đàn ông khác. Ở bên cạnh anh chỉ thấy những nụ cười gượng của cô. Rất hiếm khi mới thấy cô cười tự nhiên như vậy.
Đã quá lâu mới thấy nụ cười đó, người con gái đó. Thật sự rất nhớ cô gái ấy, nhưng lại không thể tìm thấy, không thể gặp mặt.
Mạc Nam nhói lòng.
“Tôi sẽ chờ em, đến khi em thật sự tha thứ cho tôi.”
Giọng Mạc Nam khản đặc, nhìn chiếc xe rời đi.
Ngày hôm sau tại công ty GFP.
“Chủ tịch, sáng nay chúng ta có cuộc họp sớm.”
Ly Thiên vừa nói vừa xem xét tâm trạng của ông chủ mình, thấy tâm tình anh có vẻ khá ổn nên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhớ lại hôm qua sau khi Mạc Nam nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh liền ra lệnh cho Lý Thiên đi điều tra thì biết được người mới thuê phòng tên là Emily, anh ngồi trong xe gần với khách sạn để suy nghĩ vài chuyện thì vô tình thấy cô.
“Được rồi, cậu ra ngoài chờ đi.”
Lý Thiên vừa ra khỏi phòng, thì Hạ Nam Phương cũng đi vào.
“Mạc Nam, cậu biết gì không nãy tôi thấy vợ cũ của cậu đấy.”
Anh ta ngồi nhìn vẻ mặt của Mạc Nam sẽ thay đổi thế nào khi nghe tin đó. Nhưng anh ta lại không ngờ rằng Mạc Nam chẳng có một chút gì biến sắc cả, khiến anh ta có chút nghi ngờ bạn mình.
“Chẳng lẽ ba năm nay cậu tìm kiếm cô ấy cũng chỉ để che mắt gia đình cậu thôi sao?”
“....”
Mạc Nam không trả lời câu hỏi của Nam Phương, khiến anh ta càng chắc chắn hơn về câu nói của mình.
“Cậu khiến mình quá thất vọng.”
Nam Phương nhìn bạn thân mình mà chỉ biết lắc đầu. Anh ta ba năm này vẫn luôn giúp người bạn của mình tìm kiếm tung tích của Mai Ánh. Thật ra anh ta cũng một phần thấy hối hận vì từng tiếp tay cho Ngải Anh làm hại Mai Ánh.
Tuy biết làm như vậy sẽ làm tổn thương Mai Ánh nhưng anh ta vẫn làm. Vì tình yêu của anh ta dành cho Ngải Anh quá lớn, vì tình yêu mà anh ta có thể bất chấp tất cả. Nên khi gặp Mai Ánh tại khách sạn của mình thì Nam Phương ngay lập tức muốn báo cho bạn mình.
“Mạc Nam, mình tính đi du lịch để giải tỏa tâm trạng, cậu thấy ý kiến này thế nào.”
Nam Phương bỗng dưng nhẹ giọng, trong mắt anh ta có chút đượm buồn.
“Nếu cậu thích thì cứ đi đâu đó một thời gian.”
Nhìn khuôn mặt của Nam Phương thì Mạc Nam cũng đã ngầm hiểu. Năm đó sau khi Ngải Anh ra viện thì anh ta cũng âm thầm cắt đứt liên lạc. Vì anh ta không muốn chôn vùi mình vào một tình yêu lợi dụng đó nữa.
Ba năm trước nếu như Mạc Nam không cần anh về công ty để giúp đỡ, thì anh cũng đã thức hiện chuyến đi này từ lâu rồi.
“Cảm ơn cậu nha.”
Nam Phương nghe thấy Mạc Nam đồng ý thì liền trở nên vui vẻ, tích cực hẳn.
“Này đến giờ họp rồi, đi thôi.”
Anh ta đi đến kéo Mạc Nam ngồi dậy.
“Được rồi.”
Anh đi cùng anh ta ra khỏi phòng.
Tại một nơi khác, Mai Ánh muốn đi thăm mộ mẹ mình, nên đã thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Cô còn đặc biệt chuẩn bị những món mà mẹ cô lúc sống rất thích.
“Mẹ ơi, Mai Ánh đã về rồi đây ạ”
Cô nhìn người đang nở nụ cười hiền hậu trong ảnh mà đau sót, đã quá lâu rồi cô không trở về nơi này rồi.
“Mẹ mấy năm nay hai ba con rất nhớ mẹ, con xin lỗi vì đi mà không báo với mẹ.”
Cô không thể kìm lại nước mắt của mình nữa rồi, nó cứ bất giác mà rơi xuống.
“Mai Ánh, con trở về sao không nói với gì?”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, cô liền lau vội những giọt nước mắt rồi quay người lại.
“Dì Lan, con xin lỗi.”
Ba năm nay ba con cô không thể về được, may mà dì Lan đã thay mặt hai người để làm lễ cúng cho mẹ cô.
“Con về từ khi nào?”
Dì Lan dịu dàng hỏi.
“Dạ con mới về ngày hôm qua, con định sau khi thăm mẹ xong thì con sẽ đến thăm dì, nhưng ai ngờ lại gặp được dì ở đây.”
Thấy dì hỏi mình, cô cũng nhanh chóng trả lời.
“Những năm nay con chịu khổ rồi.”
Vừa nói bà vừa tiến lại ôm lấy cô.