Long Trạch Vũ Nhi vênh váo hung hăng, khiến cho Bạch Mục Phi cùng Phương Quỳ đồng thời nhíu mày. Bạch Mục Phi không lên tiếng, nhưng Phương Quỳ cũng không cho phép có người nói chủ tử nhà mình như vậy.“Cho dù công chúa có chi vạn lượng hoàng kim, cũng phải xem công tử nhà ta có tâm tình hay không. Huống chi –”
Phương Quỳ nhìn đánh giá Long Trạch Vũ Nhi một chút,“Xem giá trị của công chúa, chỉ sợ là mua không nổi.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói bản cung không có tiền?” Là một công chúa cao cao tại thượng, Long Trạch Vũ Nhi khi nào thì bị người đùa cợt như vậy,“Bản cung có rất nhiều tiền, nói, muốn bao nhiêu?”
“Ha ha……” Thấy Long Trạch Vũ Nhi không biết điều như vậy, Phương Quỳ cười lạnh một tiếng.
“Riêng bộ “Hải Đường Xuân Thủy” trong tay Bạch tiểu thư này, chỉ riêng tiền vật liệu là đã vạn lượng hoàng kim, chưa bao gồm nhân công, giá thành phẩm cùng với tỉ giá tăng trưởng* chưa được đánh giá . Mới nhiêu đây thôi, công chúa đã khó trả nổi. Với lại, cho dù công chúa có đập nồi bán sắt*, có thể đưa tiền ra, công tử nhà ta cũng không chịu làm. Dù sao, người có thể lọt vào mắt công tử nhà ta cực kỳ ít ỏi, chỉ một trong vạn người. Công chúa vẫn là thu hồi ý niệm trong đầu, mắc công lại bị người khác chê cười!” (* ý là bán hết gia sản)
“Ngươi!” Bởi Phương Quỳ không chừa cho mình chút mặt mũi, khiến cho Long Trạch Vũ Nhi bạo phát ngay tại chỗ,“Người đâu, đem tên hỗn đản này giết cho ta! Đóng cửa Thông bảo trai lại! Đất này là đất của vương, dân nơi này cũng là do vương trị*. Bổn cung cũng không tin, một cái Thông bảo trai nho nhỏ dám chống lại mệnh lệnh bổn cung!” (*bà nì lấy vương quyền ra uy hiếp)
“Ha ha ha!” Nghe xong lời Long Trạch Vũ Nhi nói, Phương Quỳ cười ha hả, “Không cần phiền đến công chúa ! Ngay hôm nay, Thông bảo trai sẽ không còn ở Tây Kỳ quốc. Công tử nhà ta đã đem Thông bảo trai chuyển sang quốc gia khác, lễ vật đưa cho Bạch tiểu thư là tác phẩm cuối cùng công tử ta làm ở Tây Kì quốc.”
Nói xong lời này, Phương Quỳ hướng Bạch Mục Phi cùng Bạch Ức Nguyệt cung kính hành lễ,“Công tử nhà ta nói, ngày xưa được nhị vị chiếu cố, hôm nay báo đáp Bạch tiểu thư, ngày khác chắc chắn sẽ đưa một phần hậu lễ khác cấp cho Bạch đại công tử. Nhiệm vụ công tử giao cho tiểu nhân, tiểu nhân đã hoàn thành, sẽ không nói nhiều nữa, xin cáo từ!”
Chỉ sau một tiếng “Cáo từ”, Phương Quỳ cùng với tùy tùng đi theo liền biến mất ở trước mắt mọi người.
Cao thủ bát đoạn! Trong lòng Bạch Mục Phi kinh ngạc dị thường. Người như vậy thế nhưng lại cam tâm tình nguyện làm thủ hạ cho Quang Hoa công tử, chấp nhận làm một chưởng quầy nho nhỏ, Quang Hoa công tử kia rốt cuộc là bậc tuyệt sắc đến nhường nào!
Tại thời điểm cấm quân kinh thành tới Thông bảo trai, nơi này quả nhiên đã không còn chút bóng người. Bởi vì Bình Dương công chúa muốn đóng cửa Thông bảo trai, khiến cho chuyện của Thông bảo trai cùng với chuyện Bạch đại tiểu thư nhận được bộ “Hải Đường Xuân Thủy”, vượt qua chuyện Tĩnh Vương bức Mộ Dung Thất Thất từ hôn đồng thời khiến nàng phải gả sang quốc gia khác, trở thành đề tài nóng nhất kinh thành lúc bấy giờ.
Lúc này, người đang buồn bực nhất hẳn là Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên. Khó khăn lắm mới hưu được Mộ Dung Thất Thất, không nghĩ tới lại bị Mộ Dung Tâm Liên quấn lấy.
Mộ Dung Thái nhất quyết muốn xử tử Mộ Dung Tâm Liên, thân thể của một nữ tử đã để cho người ta nhìn hết, có sống cũng không có người muốn lấy, đồi phong bại tục như vậy, thật sự khiến gia môn bất hạnh. Thế là lấy mạng người ra mà bắt Long Trạch Cảnh Thiên phải đáp ứng thú nàng ta làm trắc phi.
Long Trạch Cảnh Thiên vừa gật đầu đồng ý, Mộ Dung Thái liền tiến cung thỉnh chỉ, kiệu nhỏ trực tiếp theo sau hắn đem Mộ Dung Tâm Liên đưa đến Tĩnh vương phủ.
Mộ Dung Tâm Liên đã trở thành Trắc Vương phi của Long Trạch Cảnh Thiên danh phù kỳ thực, trong vương phủ mạc danh kỳ diệu có một nữ nhân, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên cực kỳ khó chịu.
Vừa vặn lúc sau, Độc Tiên Nhi phái người cầm ngọc bội đến lấy năm mươi vạn lượng bạc trắng kia, đối phương đến lấy tiền luôn mồm nói,“ Nguyện vọng lớn nhất của tiểu thư nhà ta đời này chính là “Trọn đời yêu một người, đầu bạc không phân ly” Vương gia đã có tân nương tử ôn nhu kiều mỵ, cũng đừng bày ra cái bộ dáng si tình. Lừa gạt người cảm tình khác là không tốt, cứ chậm trễ hôn nhân đại sự của tiểu thư nhà ta như vậy rất phiền lòng.!”
Cũng không biết Độc Tiên Nhi tìm ở đâu một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng như vậy, mỗi câu đều khiến người ta tức nghẹn mà chết, Long Trạch Cảnh Thiên lại không biết nên đối xử như thế nào với đối phương, dù sao nàng cũng là tâm phúc bên cạnh Độc Tiên Nhi, hắn còn muốn thú Độc Tiên Nhi làm Vương phi, không thể đắc tội người bên nàng được.
“Vương gia, mất dấu nàng ta rồi.”
Lục Nguyên chắp tay, đứng ở trước mặt Long Trạch Cảnh Thiên, cúi đầu xuống, chờ đợi giáo huấn. Hắn vốn đi theo Tô Mi, lại không nghĩ rằng đối phương lại phi thường quen thuộc với kinh thằng, chỉ mới qua hai con phố, liền đem hắn đá lại ở phía sau.“Thỉnh Vương gia trách phạt!” “Người của nàng, tất nhiên –” Hết thảy đều như Long Trạch Cảnh Thiên dự kiến trong lòng, nữ tử băng thanh ngọc khiết như vậy, người bên người tất nhiên sẽ không tầm thường. Nhưng mà, nàng hiểu lầm mình, không chịu gặp mình, cái này nên làm như thế nào cho phải?
Suy nghĩ thật lâu, Long Trạch Cảnh Thiên ra lệnh,“Độc Tiên Nhi khẳng định đang ở kinh thành, Lục Nguyên, ngươi phái người đi thăm dò, cần phải tìm được nơi Độc Tiên Nhi đang ở. Bổn vương không muốn khiến cho nàng hiểu lầm, nhất định phải tự mình hướng nàng giải thích rõ ràng.”
“Dạ!” Đối sự “si tình” của Vương gia, Lục Nguyên chỉ có thể thầm cảm khái ở trong lòng; người ta chính là muốn trốn, bọn họ như thế nào có thể tìm được đây!
Ngoài thư phòng, Lục Dã ngăn cản Mộ Dung Tâm Liên mang theo thực hộp tới thăm Long Trạch Cảnh Thiên, “Trắc Vương phi, Vương gia có chuyện, không muốn người quấy rầy.”
“Nha –” Mộ Dung Tâm Liên có chút mất mát, nâng lên mắt nhìn vào thư phòng.
Tâm nguyện của nàng rốt cục đạt được , tuy rằng chỉ là trắc phi, nhưng mà Mộ Dung Tâm Liên tin tưởng dựa vào diện mạo xinh đẹp, cùng sự thông minh của mình nhất định có thể nắm chặt tâm của Long Trạch Cảnh Thiên. Nhưng, đêm qua Long Trạch Cảnh Thiên cũng không có đến phòng nàng, nói một cách khác, Long Trạch Cảnh Thiên chính là cấp cho nàng một cái chỗ ở trong vương phủ, tựa hồ đối nàng cũng không có một chút hứng thú, điều này làm cho Mộ Dung Tâm Liên có chút lo lắng.
Bắt lấy tâm nam nhân, hoặc là, sinh hạ con nối dõi. Đây là biện pháp mà mẫu thân Trịnh Mẫn đã từng dạy cho Mộ Dung Tâm Liên! Không chiếm được sủng ái, vậy nhất định phải có con để dựa vào, chỉ như vậy nữ nhân mới có thể có hi vọng.
Không, không được, không thể như vậy được! Không thể được dễ dàng chịu thua như vậy! Mộ Dung Tâm Liên hít một hơi thật sâu.
Nàng vừa mới vào vương phủ, còn nhiều thời gian, không thể nóng vội, nóng vội ngược lại có thể hỏng việc. Dù sao, nàng cũng còn thời gian! Tâm của Long Trạch Cảnh Thiên, nàng muốn! Con, nàng muốn! Vị trí Vương phi, nàng cũng muốn! Hết thảy thứ mà nữ nhân muốn, nàng đều phải giành lấy!
“Đây là canh đậu xanh bách hợp ta tự mình nấu, phiền ngươi đưa vào Vương gia, ta về trước vậy!” Mộ Dung Tâm Liên ra hiệu cho nha hoàn phía sau đem hộp ăn tới, từ đầu đến cuối, trên mặt của nàng đều là nụ cười ôn nhu, không có một tia ảo não.
“Ta xin về trước ! Phiền ngươi !”
Thái độ của Long Trạch Cảnh Thiên đối với vị Trắc phi mới nạp này, Lục Nguyên, Lục Dã đi theo hắn bên người đều rất rõ ràng, Lục Dã nguyên bản nghĩ Mộ Dung Tâm Liên nghe được Vương gia không muốn thấy nàng, sẽ tức giận, tự cao tự đại, không nghĩ tới đối phương còn rất hòa khí , làm cho Lục Dã đối với vị Trắc Vương phi này có chút hảo cảm, nói sẽ cầm hộp đồ ăn đưa đi vào.
“Bổn vương không thích ăn đồ ngọt, các ngươi ăn đi!” Long Trạch Cảnh Thiên nhíu nhíu mày, đem hộp đồ ăn đẩy ra,“Về sau nếu nàng đưa đến nữa, các ngươi đều ăn luôn đi, bổn vương không muốn nhìn đến.”
Liên tục mười ngày, Mộ Dung Tâm Liên đều bất chấp mưa gió, vào giờ ngọ mỗi ngày đều tự mình đến chỗ Long Trạch Cảnh Thiên đưa món canh do chính mình làm. Kết quả là, tất cả đều vào bụng của Lục gia hai huynh đệ, nàng thế nhưng không biết.
Mà trong mười ngày này, từ Bắc Chu truyền đến tin tức, Nam Lân vương Phượng Thương sẽ tự thân đến Tây Kì quốc đón Vương phi, hơn nữa lại phái người tới dạy cho Mộ Dung Thất Thất về lễ nghi cung đình của Bắc Chu quốc, lại còn cho phu tử bác học đa tài đến trước, chủ yếu là để dạy Nam Lân Vương phi tương lai ngôn ngữ Bắc Chu cùng một số phong tục địa phương.
Trong Thúy Trúc viên chất đầy lễ vật mà Phượng Thương đưa tới từ Bắc Chu, quần áo, trang sức, đồ gia dụng, ngay cả những món ăn đặc sắc của Bắc Chu cũng có. Tóm lại, phàm là những thứ mà một Vương phi nên có, toàn bộ đều được Phượng Thương chuẩn bị chu đáo.
“Công chúa mặc quần áo của Bắc Chu vào thật sự rất xinh đẹp!” Phượng Ngọc đứng trước mặt Mộ Dung Thất Thất, miệng liên tục phát ra âm thanh “chậc, chậc”.
Phượng Ngọc là vị cô cô phụ trách lễ nghi do Phượng Thương phái tới, là nô tài của Phượng gia, bởi nhà nàng đã trung thành qua nhiều thế hệ, thế nên mới được ban thưởng họ “Phượng”.
Tiếp xúc với nhau được mấy ngày, Phượng Ngọc đối với Mộ Dung Thất Thất- vị Nam Lân Vương Phi tương lai này phi thường vừa lòng. Mọi lễ nghi phiền phức, Phượng Ngọc chỉ cần biểu diễn một lần, Mộ Dung Thất Thất lần thứ nhất đã có thể thực hiện giống đến chín phần, lần thứ hai liền đạt được tiêu chuẩn.
Mặc dù Phượng Ngọc đã gặp qua rất nhiều vị tiểu thư quý tộc ở Bắc Chu, nhưng cũng chưa thấy người nào có khí chất tựa huệ, tấm lòng tựa lan như thế. Bất quá chỉ mới vài ngày, Phượng Ngọc cảm thấy toàn bộ những điều mình biết, đã được Mộ Dung Thất Thất học hết, nàng bây giờ tựa như anh hùng không có đất dụng võ.
“Tiểu thư chúng ta mặc cái gì cũng đẹp hết!”
Tô Mi đối với vị cô gia tương lai có chút chờ mong, ít nhất đến hiện tại, thái độ Phượng Thương dành cho Mộ Dung Thất Thất chính là rất coi trọng, điều này khiến Tô Mi thực vừa lòng. Với lại, có lẽ vị cô gia này hơi quá cẩn thận đi, ngay cả quần áo chuẩn bị cho nàng cùng Tố Nguyệt cũng đều chuẩn bị tốt hết, xem ra vị cô gia tương lai rất biết cách “lấy lòng công chúng”.
Tố Nguyệt rất là thích phục sức của Bắc Chu, chia thành hai vạt, hơn nữa, phong tục của người Bắc Chu cũng không có nghiêm cẩn như Nam Phương quốc, nữ nhân cũng có thể cưỡi ngựa, cũng có thể chơi bóng, như thế rất hợp với tính cách của Tố Nguyệt a.
“Tuy rằng khi mặc la quần, tiểu thư rất đẹp, nhưng khi mặc quần áo Bắc Chu vào, tiểu thư lại tăng thêm vẻ oai hùng hiên ngang!” Lời của Tô Nguyệt nói đúng vào trọng tâm.
“Phượng Ngọc cô cô, dạo gần đây đã phiền ngươi chỉ bảo, cảm ơn ngươi! ” Mộ Dung Thất Thất dựa theo lễ nghi của Bắc Chu, cung kính hành lễ với Phượng Ngọc.
“Ôi, công chúa, người làm cái gì vậy! Lễ lớn như vậy, ta không nhận nổi!”
Phượng Ngọc vội vàng đỡ Mộ Dung Thất Thất lên :”Những điều này đều là việc mà nô tài phải làm, công chúa về sau không thể lại như lúc nãy, để cho ngoại nhân thấy, không tốt cho người. Người là Vương phi tương lai, nô tài từ đầu tới cuối cũng chỉ là bầy tôi, tôn ti trật tự không nên đảo lộn.”
“Phượng Ngọc cô cô, hiện tại không có người ngoài, chẳng lẽ cô cô còn lo mình sẽ nói cho họ sao!” Tố Nguyệt cười cười kéo Phượng Ngọc cô cô:” Tiểu thư nhà ta thực lòng thực dạ cảm tạ cô cô, cô cô không nên chối từ.”
Tuy rằng Tố Nguyệt nói rất đúng, nhưng mà Phượng Ngọc vẫn như trước, không dám lỗ mãng.
Trước khi nàng đến đây, Phượng Thương đã ngàn lần dặn dò, vạn lần nhắc nhở, bảo nàng phải hảo hảo hầu hạ Mộ Dung Thất Thất. Phượng Ngọc phục vụ ở Nam Lân Vương phủ lâu như vậy, chưa từng gặp qua vị tiểu thư nào được Vương gia để ý đến thế, ngay cả Bảo Châu công chúa của Bắc Chu hay đệ nhất tài nữ- Mục Vũ Điệp, Vương gia cũng chưa từng để lộ vẻ hòa nhã đối với họ.
Trước đây, Phượng Ngọc đối với năng lực của vị công chúa mới được sắc phong đồng thời cũng là Nam Lân Vương phi tương lai có chút hoài nghi, nhưng mà trải qua mấy ngày tiếp xúc, Phượng Ngọc cảm thấy mắt nhìn người của Phượng Thương quả thực không tồi.
Mộ Dung Thất Thất tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng lại thông minh, nhanh nhẹn, thái độ đối nhân xử thế vừa hòa khí vừa hào phóng, riêng chuyện học cách nói giọng và ngôn ngữ của quý tộc ở Bắc Chu, phu tử* chỉ cần dạy ba ngày, Mộ Dung Thất Thất liền tuôn một tràng tiếng kinh thành khiến phu tử sợ tới mức xém chút nữa liền bái nàng làm sư phụ. (* thầy giáo)
Có một người dễ thương như vậy ở bên cạnh Vương gia, ắt hẳn thân thể Vương gia sẽ khá lên nhiều!
Phượng Ngọc nào đâu biết rằng, cái gọi là ngôn ngữ của vương tôn quý tộc ở Bắc Chu còn gọi là tiếng kinh thành, cùng với tiếng phổ thông ngày sau giống y như đúc, đối với Mộ Dung Thất Thất mà nói, việc này chính xác là dễ như ăn cháo.
Học ba ngày mới mở miệng nói giọng kinh thành, bởi vì Mộ Dung Thất Thất không muốn dọa chết phu tử của nàng, không nghĩ làm như thế vẫn khiến người kia bị hù dọa, cái bộ dáng ” công chúa kinh tài*” của phu tử, đến nay vẫn trở thành trò cười cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt. (*có tài năng đáng kinh ngạc – chắc vậy :d)
“Tiểu thư, đến lúc học rồi.” Tố Nguyệt xem thời gian, nhắc nhở nàng.
Cái gọi là học, trừ bỏ học ngôn ngữ của Bắc Chu, còn phải học lịch sử của nơi đây.
Phu tử Phượng Thương phái tới bất quá chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trẻ tuổi tài cao, tên là Nạp Lan Tín. Từ khi Mộ Dung Thất Thất mở miệng nói tiếng Bắc Chu, khiến Nạp Lan Tín sợ hãi, liền sau đó, chuyện học ngôn ngữ Bắc Chu trực tiếp bị bỏ qua, Nạp Lan Tín bắt đầu truyền thụ lịch sử Bắc Chu cho Mộ Dung Thất Thất.
Đối với cái “đệ tử” này, Nạp Lan Tín không biết nên dùng từ ngữ gì để tả nàng nữa.
Không thể không nói, vị Chiêu Dương công chúa thanh khiết này thực thông minh, khi giảng bài cho nàng, hắn chỉ mới nói một chút, nàng đã có thể suy một ra ba.
Vốn đối với việc Vương gia chọn Mộ Dung Thất Thất, Nạp Lan Tín có chút thắc mắc, nhưng đến hiện tại, hắn hoàn toàn hiểu được, Vương gia là tuệ nhãn thưởng châu*. Chỉ có viên minh châu như thế này mới xứng với Phượng Thương. (*có mắt nhìn người)
“Đại lục có bốn quốc gia, Bắc Chu, Tây Kỳ, Nam Phượng, Đông Lỗ. Đông Lỗ quốc tồn tại lâu nhất, từ khi kiến quốc đến hiện tại đã được 238 năm.” “Bắc Chu, Tây Kỳ, Nam Phượng, ba quốc gia này cách đây 25 năm chính là Tần quốc, sau bởi vì một số nguyên nhân phát sinh, Đại tướng quân Hoàn Nhan Trì liền chiếm lĩnh phương bắc, lập nên Bắc Chu; Lại bộ thượng thư Long Trạch Lan lập Tây Kỳ, Quốc trượng Minh Bất Tri lập Nam Phượng. Thế nên mới có cục diện bốn nước cùng tồn tại như hiện nay.”
Nạp Lan Tín không biết vì sao Phượng Thương lại muốn mình truyền đạt những điều này cho Mộ Dung Thất Thất, chỉ là một nữ nhân, biết nhiều như vậy để làm gì? Bất quá, đây là mệnh lệnh của Phượng Thương, hắn cũng chỉ có thể tuân theo.
“Tiên sinh, ta nghe nói Đông Lỗ không lớn lắm, nhưng vì sao đối mặt với Tần quốc lớn gấp bốn lần nó, lại có thể tồn tại lâu như vậy?”
Vấn đề Mộ Dung Thất Thất đề cập đến khiến Nạp Lan Tín gật gật đầu tán thưởng, quên luôn chuyện hắn nghĩ Mộ Dung Thất Thất chỉ cần học nữ tắc, không cần biết nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!