Lời của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Đoan Mộc Y Y suýt chút nữa thì hộc máu, ai chẳng biết tình huống của Nam Lân vương? Mộ Dung Thất Thất có nhảy vào hố lửa, cũng đừng có kéo thêm người chịu trận như vậy .
Chuyện Phượng Thương phái người dạy Mộ Dung Thất Thất thì mọi người đều biết, hiện tại Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, lại khiến cho người ta tin tưởng rằng đây là sự thật. Lập tức, Đoan Mộc Y Y đã quên nỗi đau trên mặt mình, chạy nhanh khỏi chỗ bên cạnh Long Trạch Vũ Nhi, không hùa theo nàng ta nữa.
“Xem ra Đoan Mộc tiểu thư muốn bỏ quyền, vậy bản cung đành phải đề cử Bình Dương công chúa thôi. Bất quá, như thế này cũng không ổn a! Ta và ngươi đều là công chúa, cùng lúc gả đi, rốt cuộc ai lớn ai nhỏ a?”
Mộ Dung Thất Thất ra vẻ đau đầu, trầm tư hồi lâu, nàng bỗng nhiên hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ,“Ai nha, bổn cung như thế nào đã quên, hôn thư mà Hoàng thượng gửi cho Bắc Chu có ghi tên của bổn cung a, theo đó, thật đành ủy khuất công chúa làm thiếp vậy!”
Long Trạch Vũ Nhi thiếu chút nữa thì ngất xỉu, nàng mới không thèm gả cho Phượng Thương! Cũng bởi vì chuyện này, Long Trạch Vũ Nhi mới đẩy Mộ Dung Thất Thất đi làm “Kẻ chết thay”! Gả cho Phượng Thương, còn làm thiếp, đánh chết nàng cũng không muốn đi!
“Mộ Dung Thất Thất, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Long Trạch Vũ Nhi hiện tại rốt cục hiểu được vì sao Đoan Mộc Y Y chán ghét Mộ Dung Thất Thất như vậy, bởi vì nàng quả nhiên phi thường phi thường đáng ghét!
“Hiện tại tâm tình công chúa như thế nào? Khẩu vị ra sao? Hay vẫn là không thoải mái, kia tỳ nữ bản cung thật đúng là có tội. Công chúa không phải muốn đánh nàng sao, nhanh chút đi a, nếu không trong chốc lát, chỉ sợ lỗi của nàng càng lớn hơn nữa !”
“Mộ Dung Thất Thất, ngươi…!” Biết Mộ Dung Thất Thất lấy Tố Nguyệt áp chế mình, Long Trạch Vũ Nhi nghiến răng nghiến lợi,“Bổn cung hiện tại tốt lắm, phi thường tốt!”
“Đúng là tuổi trẻ, không sao thì tốt rồi! Tố Nguyệt, còn không tạ ơn công chúa!”
Tố Nguyệt cố nén cười đi đến trước mặt Long Trạch Vũ Nhi hành lễ,“Tố Nguyệt tạ ơn công chúa!”
Đối với chủ tớ này, rõ ràng chính là khi dễ mình, nhưng mà theo lời lúc nãy của Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ Nhi thật sự lo lắng nếu mình ra tay với Tố Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất sẽ ám hại lại, đành phải đem khẩu khí này nuốt xuống vậy.
Hiệp 2, Mộ Dung Thất Thất lại thắng.
Việc các nữ nhân náo loạn truyền đến chỗ đám nam nhân bên cạnh, rất nhiều người âm thầm đánh giá lại Mộ Dung Thất Thất lần nữa ở trong lòng.
Thời điểm khi nghe nói Mộ Dung Thất Thất phải gả đến Bắc Chu, Thượng Quan Vô Kỵ cũng rất lo lắng cho tình cảnh của Mộ Dung Thất Thất, muốn đi xem nàng, lại bị người Bắc Chu quốc ngăn ở ngoài cửa. Hiện tại nhìn thấy cô gái kia khóe miệng tràn đầy ý cười, Thượng Quan Vô Kỵ cũng vì nàng mà cao hứng, nhưng cũng có chút mất mát.
Nữ tử tốt đẹp như vậy, lại phải gả cho Phượng Thương! Đây là chuyện Thượng Quan Vô Kỵ khó lòng tiếp nhận.
Lại nói, Thượng Quan thế gia cùng Bắc Chu Phượng gia còn có huyết hải thâm cừu.
Mười lăm năm trước, Tây Kì quốc cùng Bắc Chu quốc giao chiến ở biên cảnh hai nước, Nhạn Đãng sơn. Tuy rằng cuối cùng Bắc Chu đại bại mà chấm dứt, nhưng chân tướng sự thật là bốn mươi vạn binh sĩ Tây Kì bị quân đội Bắc Chu giết hết, binh sĩ Thượng Quan thế gia chết vô số, bao gồm cả ông nội cùng vài vị bá phụ của Thượng Quan Vô Kỵ, đều chết trận tại chiến dịch kia.
Từ nhỏ, giấc mộng của Thượng Quan Vô Kỵ chính là làm một đại tướng quân, dẫn dắt quân đội Tây Kì thảo phạt Bắc Chu, vì những chiến sĩ tử trận của Thượng Quan gia mà báo thù. Nhưng giấc mộng này còn chưa có thực hiện được, nàng lại phải đi .
Chỉ qua vài ngày, Mộ Dung Thất Thất trở thành vật hi sinh cho mưu quyền chính trị, phải gả tới Bắc Chu, gả cho Phượng Thương, điều này làm cho trong lòng Thượng Quan Vô Kỵ không thể chấp nhận. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đối với nữ tử động tâm a –
Hơn nữa, năm đó vì người giải vây quân đội Tây Kì chính là Mộ Dung Thái, bởi vì viện quân của Mộ Dung Thái đúng lúc kéo tới, Phượng Tà mới bị thua trận, Minh Nguyệt công chúa cũng tự sát tuẫn phu, nói thẳng ra Mộ Dung Thái là kẻ thù sát phụ sát mẫu của Phượng Thương, Phượng Thương kia sao có thể đối đãi tốt với Mộ Dung Thất Thất được?!
Sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ khó coi, sắc mặt Lí Vân Khanh cũng không được tốt đẹp cho lắm. Lúc trước đã hứa hẹn, nhất định sẽ bảo hộ cho Mộ Dung Thất Thất, hiện tại nhìn nàng trờ thành quân cờ trong tay người khác, hắn lại không thể thay đổi kết quả này, khiến cho hắn thật hận mình.
Mộ Dung Thất Thất vẫn tươi cười như trước, trong nhu có cương, nhiều thêm chút kiên cường, khiến cho Lí Vân Khanh cảm thấy trong lòng chua xót. Nếu hắn ra tay sớm hơn nữa, có phải hay không sự tình sẽ không thành như vậy?
Trong lúc nhất thời, không khí trên thuyền càng thêm nặng nề. Mộ Dung Tâm Liên thấy thế, lập tức để cho nhạc cơ tấu nhạc, vũ cơ khiêu vũ, muốn cho không khí này thoáng dịu đi một ít. Chính là, tấu khúc kia thế mà lại là [ Tiếu hồng trần ], khiến cho những người biết lai lịch của ca khúc này nghe xong, lại nhớ tới ngày trước, trong lòng lại cảm khái thêm vạn phần.
“Nghe ca khúc này lần nữa, khiến cho ta nghĩ đến ngày đó.” Bạch Mục Phi là người duy nhất trong nhóm có tâm tình bình thản ,“Chỉ sợ về cũng không thể nghe được ca khúc hay như vậy nữa.”
Bạch Mục Phi vô tâm lại cảm thán, bị Mộ Dung Tâm Liên bắt được,“Tam muội muội, hôm nay phong cảnh tốt, không bằng ngươi lại đàn một khúc! Có thể như lời Bạch công tử nói, về sau muội muội gả xa, đường xa núi cao, cũng có thể không còn được nghe giọng hát của muội muội nữa ……”
Thái độ của Mộ Dung Tâm Liên cực kỳ thành khẩn, biểu tình cũng cực kỳ đúng đắn, nàng tựa hồ phi thường lo lắng cho tình cảnh của Mộ Dung Thất Thất sau khi gả đến Bắc Chu. Dù sao chuyện Nam Lân vương đã khắc chết tám phu nhân trước đây là sự thật, Mộ Dung Thất Thất có thể sống qua được đêm tân hôn hay không vẫn là một vấn đề, hơn nữa Phượng gia cùng Tây Kì quốc còn có lịch sử sâu xa như vậy……
Nếu không phải quá rõ bản tính của Mộ Dung Tâm Liên, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy chính mình cũng sắp bị hành động Mộ Dung Tâm Liên mê hoặc.
Bởi vì lời nói của Mộ Dung Tâm Liên, không khí trên thuyền càng thêm nặng nề, ngay cả Đoan Mộc Y Y vừa rồi chế giễu Mộ Dung Thất Thất lúc này cũng đối Mộ Dung Thất Thất sinh ra một tia thương hại. Dù sao, số mệnh Mộ Dung Thất Thất so với nàng cũng khổ hơn!
Duy nhất chỉ có Long Trạch Vũ Nhi cùng Mộ Dung Thanh Liên không thay đổi, thậm chí khóe miệng các nàng đầy vẻ tươi cười châm chọc, để lộ nội tâm hai người, hận Mộ Dung Thất Thất không thể “đi đời nhà ma” sớm một chút.
“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Tuy rằng không biết trong lòng Mộ Dung Tâm Liên muốn làm cái gì, Mộ Dung Thất Thất vẫn là thoải mái đứng lên.
Mộ Dung Tâm Liên đã sớm đoán được, cảnh tượng như vậy, Mộ Dung Thất Thất tuyệt đối sẽ không cự tuyệt , nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất đi vào cái bẫy nàng dựng sẵn, trong mắt Mộ Dung Tâm Liên hiện lên một tia cao hứng, đi theo sau ra hiệu cho người ta chuẩn bị nhạc khí.
Đợi đến khi nhạc cơ đi lên nói không có đàn tứ Mộ Dung Tâm Liên muốn, Mộ Dung Tâm Liên cố ý tức giận,“Cái gì? Không có đàn tứ? Vì sao lại không chuẩn bị đàn tứ? Chiêu Dương công chúa chỉ biết đàn tứ, nhạc khí khác nàng không biết, chuyện phải làm sao bây giờ!”
Thanh âm Mộ Dung Tâm Liên rất lớn, nghe xong lời của nàng, Long Trạch Vũ Nhi “Phốc xích” cười ra tiếng,“Tâm Liên tỷ tỷ cũng đừng oán nàng! Thuyền của hoàng huynh sao có thể dùng đàn tứ chứ? Chỉ có nghệ kỹ ti tiện mới dùng đàn tứ, đây là du thuyền của Vương gia, cũng không phải thuyền thông dụng của dân gian –”
Hai người kẻ xướng người hoạ, cuối cùng Mộ Dung Thất Thất cũng hiểu được ý tứ của Mộ Dung Tâm Liên.
Đàn tứ, là nhạc khí không thể dùng được, tại đây có hoàng thất quý tộc, thế gia đệ tử trước mặt, nếu dùng sẽ dọa người. Trên danh nghĩa nói đàn tứ, kì thực chính là hạ thấp Mộ Dung Thất Thất nàng.
Long Trạch Cảnh Thiên vẫn lẳng lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, cô gái này hôm nay thật sự mang đến cho hắn nhiều cảm xúc lắm, Long Trạch Vũ Nhi ngang ngược nổi tiếng khắp kinh thành ta, nàng cũng dám “cáo mượn oai hùm” trấn trụ Bình Dương công chúa, tiểu nữ nhân này lá gan cũng thật lớn .
Hiện tại, thấy Mộ Dung Tâm Liên làm khó Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Cảnh Thiên vẫn như trước ngồi bàng quang một chỗ, hắn muốn xem thử lần này Mộ Dung Thất Thất hóa giải tình huống xấu hổ này kiểu gì.
Nữ nhân a! Thật sự chỉ cần chút ánh mặt trời chiếu rọi thì liền xem như hạn hán sắp đến, chút mưa rơi phảng phất liền bảo lũ sắp tràn ra….
Mộ Dung Thất Thất chẳng có chút hứng thú với những trò chơi ác liệt của con nít, nhưng để người khác hở chút ra là trêu chọc mình, không phải là tính cách của Mộ Dung Thất Thất. Nàng đi đến chỗ nhạc cơ trước mặt, ôm lấy đàn tranh đặt trước đó:” Mượn một chút!”
Mộ Dung Thất mang theo đàn tranh đi đến đầu thuyền, ngồi lên thanh lan can, để đàn tranh lên một chỗ bằng phẳng, chơi thử vài nốt nhạc.
“Ngươi không phải không học….” Mộ Dung Tâm Liên thấy bộ dáng của Mộ Dung Thất Thất, tim đột nhiên đập thình thịch, chẳng lẽ hôm nay nàng lộng xảo thành chuyên* sao? (*biến khéo thành vụng)
“Biển xanh cười/ Dào dạt sóng vỗ nơi bến bờ/ Sóng chìm sóng nổi tùy sóng thôi/ Nhớ đến sáng nay
Trời xanh cười/ Đều sống một đời/ Ai thắng ai thua/ Chỉ trời biết thôi
Giang sơn cười/ Mưa bụi bay/ Sóng lượn sóng vỗ/ Hồng trần thế tục đẹp làm sao
Gió cũng cười/ Nhưng sao cô quạnh/ Lòng còn hăng hái nhưng trời tối mất rồi
Thương sinh linh cười/ Không hề cô quạnh/ Cứ hăng hái mà si ngốc cười
A~…..”
Gió khẽ thổi, mái tóc đen mượt của Mộ Dung Thất Thất buộc bởi một sợi dây lụa trắng, gió thổi qua, mấy sợi tóc rơi trên trán nàng theo gió khẽ lay động, tiêu sái tự tại đến nói không nên lời.
Bống nhiên, gió thổi mạnh, bạch y của Mộ Dung Thất Thất vì gió thổi mà phình to lên, giọng hát của nàng cũng thuận theo đó mà càng thêm kiêu hãnh, giống như sẽ bay theo làn gió, khiến cho người ta vươn tay muốn bắt lấy, lại chẳng thể bắt được.
Vì sao? Long Trạch Cảnh Thiên nắm chặt chén ngọc trong tay, vì sao lúc này trong lòng hắn lại có một thanh âm hô vang, giữ nàng lại! Nàng là người ngươi muốn! Nếu nàng đi ngươi sẽ hối hận! Vì sao lại như vậy?!
Vì sao sự ung dung tiêu sái, cùng hào hùng vạn trượng như vậy, lại có thể xuất hiện trên người một nữ tử? Vì sao nàng chỉ là một nữ tử có dung mạo tầm thường, nhưng ánh mắt của hắn lại không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn?
Lý Vân Khanh xuất ra Bích Ngọc tiêu, hòa cùng điệu nhạc của Mộ Dung Thất Thất, Thượng Quan Vô Kỵ cũng khe khẽ ngâm nga theo, tay vỗ theo nhịp, ngay cả Bạch Mục Phi cũng kiềm lòng không được lớn tiếng khen hay.
“Tiện nhân!” Nhìn thấy bộ dáng của Bạch Mục Phi, Long Trạch Vũ Nhi âm thầm mắng:” Đúng là đồ chỉ biết câu dẫn nam nhân!”
Điều Long Trạch Vũ Nhi muốn nói cũng chính là ý nghĩ của Mộ Dung Tâm Liên, Mộ Dung Thanh Liên đứng bên cạnh gật gù:”Thật không ngờ Tam tỷ lại có bản lãnh như vậy, ta còn phải hảo hảo học hỏi nàng ta. Nhị tỷ, ngươi nhìn xem Vương của ngươi kìa, hiện tại cũng bị Tam tỷ mê hoặc a!”
Lời nói của Mộ Dung Thanh Liên cực kỳ chướng tai, Mộ Dung Tâm Liên nghe xong, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
“Ôi, Nhị tỷ, ngươi trừng ta làm cái gì? Người ngươi nên trừng là Tam tỷ a? Nàng ta mới là tâm điểm trong mắt của mọi nam nhân!” Mộ Dung Thanh Liên cười lạnh một tiếng, chống lại ánh mắt muốn giết người của Mộ Dung Tâm Liên:”Lúc này, điều ngươi nên làm là ngẫm lại xem có thể làm cách nào mà mua vui cho Vương gia nhà mình a!” Đoan Mộc Y Y tuy rằng chán ghét Mộ Dung Thất Thất, nhưng không thể không bội phục Mộ Dung Thất Thất, có thể tạo ra ca khúc như vậy, luận tài hoa, nàng so ra còn kém Mộ Dung Thất Thất nhiều. Bất quá, nàng vẫn không thích Mộ Dung Thất Thất nổi, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt mà Long Trạch Cảnh Thiên dành cho Mộ Dung Thất Thất, trong lòng nàng tràn đầy oán hận.
Cảm nhận được sự ghen tị của các nữ tử ở trên thuyền, Bạch Ức Nguyệt nhẹ giọng thở dài. Nếu có thể, nàng hy vọng rằng Mộ Dung Thất Thất sẽ lưu lại, sẽ đến Bạch phủ làm tẩu tử của nàng. Người có tâm hồn tươi đẹp như vậy, lại phải gả đến phương Bắc, thật sự rất đáng tiếc—
“Ba ba ba—” Thượng Quan Vô Kỵ đi đến đầu thuyền, ngồi dưới chân nàng, tay vỗ lên sàn tàu, từng nhịp từng nhịp, lớn tiếng ngâm nga theo bài hát của Mộ Dung Thất Thất.
Khi Mộ Dung Thất Thất xướng khúc này một mình, có chút hơi đơn bạc, hiện tại kết hợp với giọng hát trầm ấm của Thượng Quan Vô Kỵ, nhất cương nhất nhu, phối hợp càng thêm hoàn mỹ, mà tiêu âm của Lý Vân Khanh khiến bài hát càng thêm hay hơn.
“Ca khúc này đúng là chỉ có ở trên trời a!” Bạch Mục Phi lẳng lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, như đang lầm bầm lầu bầu một mình, cũng như đang nói cho Long Trạch Cảnh Thiên nghe:” Ta có dự cảm, Tây Kỳ quốc, sau này khi mất đi nàng, sẽ phải hối hận.”
Thanh âm của Bạch Mục Phi tuy nhỏ, nhưng khi đến tai của Long Trạch Cảnh Thiên lại hết sức rành mạch. Đối với Bạch Mục Phi, Long Trạch Cảnh Thiên phi thường hiểu rõ, có thể khiến hắn ta khen không dứt miệng, Mộ Dung Thất Thất này chính là người đầu tiên.
“Ha ha ha!” Khi ca khúc kết thúc, Mộ Dung Thất Thất cười hùa theo tiếng gió, tùy ý cười thật tự nhiên. Nàng cười tươi như hoa, khí phách kinh trời, cả người phát ra tự tin cùng kiêu ngạo, khiến người ta chói mắt.
Chắc hẳn sau vài năm nữa, khi có người hỏi Long Trạch Cảnh Thiên, hắn đã yêu Mộ Dung Thất Thất từ lúc nào.
Suy nghĩ hồi lâu, Long Trạch Cảnh Thiên ắt sẽ nhớ đến ngày hôm nay, trên chiếc thuyền này, nàng đứng trước đầu thuyền hứng gió, tóc đen phiêu dật, chính một khắc kia, nàng đã chạm vào tâm hắn, thành giấc mơ cả đời hắn theo đuổi. Nhưng mà lúc đó hắn chưa hiểu rõ, nên mới bỏ qua, khiến điều đó trở thành niềm tiếc hận trọn đời mình.
Sai một lần, sai cả đời.
Cách đó không xa, trên một con thuyền khác, Minh Nguyệt Thịnh nắm cần câu, lẳng lặng nhìn về phía bạch y thiếu nữ phía đầu thuyền kia:” Nàng là ai?”
“Bẩm điện hạ, là Chiêu Dương công chúa mới được sắc phong của Tây Kỳ quốc- Mộ Dung Thất Thất, cũng là Nam Lân vương phi tương lai.”
“Đáng tiếc—” Minh Nguyệt Thịnh cầm cần câu trong tay vung xuống nước, mũ sa che đi khuôn mặt của hắn :”Nữ tử như vậy, tâm tình như vậy, thật sự đáng tiếc…”
Nói “đáng tiếc” xong, Minh Nguyệt Thịnh bỗng nhiên cười một tiếng, hắn khi nào thì trở nên đa sầu đa cảm như vậy, thế nhưng học được cách đồng cảm với người khác.
“Điện hạ, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về Nam Phượng quốc!” Phúc Nhĩ nhìn chủ tử nhà mình, nói một cách chắc chắn.
“Trở về?”Ánh mắt mở ảo của Minh Nguyệt Thịnh dần trở nên kiên định, đến Tây Kỳ làm con tin gần mười năm, hắn cũng quên mất núi nơi Nam Phượng thanh tú đến cỡ nào, nước ngọt lành đến mức nào. Nếu phụ hoàng thật muốn đón hắn về, hẳn đã sớm cử người từ Nam Phượng đến.
Người nào đó trong cung chỉ sợ hận hắn sao chưa chết ở chỗ này, nếu vậy sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản hoàng nhi của nàng trên con đường trở thành Thái tử. Nếu không sao lại bảo Hạ Lan Dục khiêu khích Tây Kỳ, khiến Tây Kỳ chuốc phải buồn bực, tất cả chỉ vì muốn những ngày tháng của hắn ở nơi này chẳng thể bình an thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!