Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Lời nói của Phỉ Thúy khiến mọi người quay lại nhìn mặt của nàng ta, thấy mọi người có vẻ tin tưởng mình, nàng ta cứ hếch mặt lên trời để mọi người cùng nhìn cho rõ dấu tay trên mặt.

Nước da của nàng ta trắng nõn làm nổi bật lên hai dấu tay đỏ tươi, mà dấu vết của ngón tay cái lại hướng xuống dưới – rõ ràng là dấu tay của kẻ tự tát chính mình! Lúc này, đám nô bộc đang vây quanh Phỉ Thúy bắt đầu tin vào lời nói của Mộ Dung Thất Thất.

“Xem ra Tam tiểu thư nói thật! Không ngờ Phỉ Thúy là kẻ độc ác như vậy! Tam tiểu thư thật là đáng thương, Phỉ Thúy thật không biết tốt xấu gì mà cứ vu oan giá họa cho người!”

“Đúng vậy! Không lẽ Nhị tiểu thư có thể dạy dỗ ra thứ nha hoàn như vậy sao? Nhị tiểu thư có thể làm Tĩnh Vương phi? Thân là tỷ tỷ lại đi cướp vị hôn phu của muội muội? Thật là đáng xấu hổ a!”

“Trước mặt mọi người như vậy mà dám giá họa cho Tam tiểu thư, nha đầu này thực có gan làm loạn.”

Phỉ Thúy nào có hay khi Tô Mi đánh nàng ta thì đã sớm có tính toán, lúc này thấy hoàn cảnh bất lợi cho mình, Phỉ Thúy chỉ biết hướng về phía chủ tử của mình mà cầu cứu, “Tiểu thư, thật sự là nha hoàn bị người ta đánh mà!”

“Phỉ Thúy, quỳ xuống!” Những lời bàn tán của mọi người rơi hết vào lỗ tai của Mộ Dung Tâm Liên khiến nàng ta bực mình, thật là không ngờ đến sự ngu ngốc của Phỉ Thúy, suýt chút nữa làm hỏng chuyện của nàng.

Mặc kệ là chuyện gì đã xảy ra, việc Phỉ Thúy cứ luôn mồm gọi Mộ Dung Thất Thất là “Phế vật” đã bị lộ. Nếu lúc này không trừng trị nghiêm khắc ả nha đầu này sẽ khiến mọi người nghi ngờ là nàng là chủ tử ở sau lưng giật dây, nô tài cậy thế chủ nhân nên chẳng coi ai ra gì. Vì giữ lại danh dự cho bản thân, phải thí tốt giữ xe thôi.

“Nhị tiểu thư …” Phỉ Thúy không hiểu chuyện nên không hiểu được hàn ý nơi đáy mắt của Mộ Dung Tâm Liên, “Nhị tiểu thư, nha hoàn thật sự bị oan mà!”

“Quỳ xuống mà xin lỗi Tam tiểu thư!” Ẩn sau vạt áo, tay của Mộ Dung Tâm Liên đã nắm lại thật chặt, móng tay đã tì sát vào lòng bàn tay mềm mại của nàng ta. Cái đồ Phỉ Thúy ngu ngốc này ,thành sự không có bại sự có thừa, thật là vô tích sự .

Bất kể là hôm nay đã có chuyện gì, nàng ta phải tìm cách cứu vãn hình tượng trong lòng mọi người. Để chặn trước tai họa từ miệng những kẻ đã chứng kiến, chỉ có cách là trừng phạt Phỉ Thúy thật nghiêm mà thôi.

“Tam tiểu thư, là Phỉ Thúy sai rồi – ” Biết là Mộ Dung Tâm Liên đang nổi giận, Phỉ Thúy quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Thất Thất mà nhận lỗi, trong lòng thì không phục nhưng không thể không thừa nhận là chỉ có thứ “Phế vật” này mới cứu được mình.

“Xin Tam tiểu thư tha cho nô tỳ!”

“Phỉ Thúy không biết trên dưới, phạt ngươi hai mươi đại bản, trừ lương nửa năm. Tam muội muội, hình phạt như vậy đã vừa ý muội chưa?” Không chờ đến lúc Mộ Dung Thất Thất cho ý kiến, Mộ Dung Tâm Liên đã nói luôn hình phạt dành cho Phỉ Thúy.

Mộ Dung Thất Thất cũng biết là đôi chủ tớ này đang diễn trò nhưng không vạch trần, ngược lại còn mở đường lui .

“Nhị tỷ tỷ, phạt như vậy có nặng quá không? Phỉ Thúy đang bị thương, đầu còn chảy máu, cần có lang trung chăm sóc … Dù sao thì nàng ta theo tỷ cũng đã lâu, không có công lao gì thì cũng có khổ lao … Muội nghĩ, chỉ cần phạt mười bản, mười bản kia tự khắc ghi nhớ trong lòng, còn tiền lương thì chỉ trừ một tháng…Nhị tỷ tỷ, tỷ thấy sao?”.

Việc Tam tiểu thư “cầu tình” cho Phỉ Thúy là việc ngoài dự đoán của mọi người. Ai ai cũng nghĩ Tam tiểu thư nhất định sẽ không tha thứ mà trừng phạt nghiêm khắc nha hoàn, ai ngờ nàng lại chừa cho Phỉ Thúy con đường sống.

Lúc này, hình tượng Tam tiểu thư trong lòng gia nhân tướng phủ trở nên tốt đẹp hẳn lên. Bị phạt hai mươi bản, đừng nói là cô nương nhu nhược có thể chịu đựng được mà ngay cả thanh niên cường tráng khi bị phạt cũng phải nằm mất mấy ngày. Hơn nữa đối với việc trừ khoản tiền lương nửa năm, tuy không hẳn là một số tiền quá lớn, nhưng đối với hạ nhân thì đó là một hình phạt nặng.

“Tam tiểu thư thật là nhân hậu!” “Đúng vậy, Phỉ Thúy cố tình vu oan cho Tam tiểu thư, Tam tiểu thư lại lấy ơn đáp oán, thật là người có lòng vị tha!”

Mộ Dung Thất Thất cư xử thật là tử tế, tương phản là việc đầy tớ bên cạnh Mộ Dung Tâm Liên cư xử như một kẻ “ngoan độc”, đã thế lại còn theo chủ tử lâu như vậy, ỷ thế nên đánh người. Nhìn đầy tớ mà trông mặt chủ tử, ai tốt ai xấu, tự khắc trong lòng đám gia nhân có sự so sánh.

“Được, cứ theo ý của muội muội mà làm! Về phủ rồi ta nhất định sẽ dạy dỗ lại nha hoàn của mình!”

Hiện tại, Mộ Dung Tâm Liên thật sự muốn đem Mộ Dung Thất Thất ra nguyền rủa cho tới chết, mọi chuyện đều do ả ta bày vẽ, mở miệng cầu tình cũng do ả ta chủ động. Mộ Dung Tâm Liên đã phải lao tâm khổ tứ tính toán rất lâu mới có được hình tượng như vậy ,nay chỉ với hai ba câu nói của Mộ Dung Thất Thất, bao nhiêu công lao xem như đổ sông đổ bể cả .

Nhẫn! Phải nhẫn thôi! Mộ Dung Tâm Liên phải kiềm chế hận ý trong lòng, vẽ ra một nụ cười, “Tam muội muội, tối hôm nay tỷ muội ta cùng thưởng nguyệt bên hồ, muội nhất định phải tới a! Xem như là tỷ xin lỗi muội, muội nên nhận tấm lòng của tỷ cho phải đạo!”.

“Cám ơn tỷ tỷ, muội sẽ đi thưởng nguyệt cùng tỷ!”

Một hồi tuồng khôi hài kết thúc bằng việc Phỉ Thúy lãnh mười đại bản cho xong chuyện.

Trong Ngẫu Hương viện, Phỉ Thúy nằm ở trên giường, vừa mới nhận mười đại bản nên hơi nhấc tay nhấc chân một tí thì đau đến tê tâm liệt phế. “Tiểu thư, nô tỳ thật sự là không làm mấy chuyện hồ đồ đó, đều là do Tam tiểu thư vu oan cả!”

“Ta tin ngươi!“ Mộ Dung Tâm Liên tự tay bôi dược cho Phỉ Thúy, “Năm năm không thấy mặt, Tam muội muội trông vậy mà có tiến bộ. Phỉ Thúy, ngươi yên tâm, hôm nay thù này ta nhất định sẽ thay ngươi mà trả! Ngươi chờ xem, đến tối ta sẽ làm cho thứ “phế vật” kia phải hối hận vì chuyện hôm nay!”

Làm tâm phúc của Mộ Dung Tâm Liên, lại cùng Trịnh Mẫn bày ra mưu sâu kế độc, Phỉ Thúy tốt xấu gì cũng còn có lòng cảm kích. Nghe Mộ Dung Tâm Liên nói vậy, nét mặt Phỉ Thúy dịu xuống, lộ ra một nụ cười xấu xí, “Tiểu thư, tạ ơn người. Tạm thời nhẫn nhịn một chút, chờ đến buổi tối, ả “phế vật” kia muốn khóc cũng khóc không được!”.

“A –“ Lời nói của Phỉ Thúy khiến Mộ Dung Tâm Liên cảm thấy hài lòng.

Mộ Dung Thất Thất, ngươi chờ đi! Hết tối hôm nay, ngươi sẽ thân bại danh liệt, cái thân phận Tĩnh vương phi của ngươi chỉ là chỗ dựa tạm thời cho ngươi hất mặt, còn ta mới thật sự là người xứng đáng làm Tĩnh Vương phi. Ngươi, tuyệt đối không xứng đáng!

Buổi tối, Mộ Dung Thất Thất y hẹn mà ra đình giữa hồ thưởng nguyệt.

Đình giữa hồ ở phía Tây tướng phủ, còn chưa đi đến nơi đó, Mộ Dung Thất Thất chợt nghe một trận âm thanh cười nói náo nhiệt, trong đó tiếng của Mộ Dung Thanh Liên là lớn nhất, “Đoan Mộc tỷ, tỷ không đùa chứ? Cái tên Quỷ vương kia là kẻ đáng sợ?”

“Đương nhiên là thật, hắn đã hại chết tám tân nương rồi ! Nghe nói mấy vị tân nương này chết thảm, đều là chết bất đắc kì tử ngay đêm tân hôn, hơn nữa tinh huyết trong người đều bị hút cạn. Ai ai cũng nói là do Quỷ vương hút tinh huyết các tân nương, hằng năm hắn phải thú một vị tân nương mới, hút tinh huyết của vị tân nương này để giữ lại mạng sống!”

“A, thật là khủng khiếp a!”Nghe xong lời này, trong đình vang lên tiếng la hét của mấy vị tiểu thư, “Đừng nói nữa, thật là dọa người quá đi!”.

Đúng lúc này, Mộ Dung Tâm Liên tinh mắt nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, lập tức nhiệt tình lao đến tiếp đón, “Tam muội muội sao lại đến trễ thế! Mau mau, mọi người đang chờ muội kìa!”.

“Cảm ơn Nhị tỷ tỷ!” Mộ Dung Thất Thất để mặc cho Mộ Dung Tâm Liên nắm tay mình mà kéo vào đình thưởng nguyệt.

Ngoại trừ Lí Vân Khanh là người nàng đã biết mặt, các vị công tử tiểu thư còn lại đều là con cháu của Tứ đại gia tộc. Bạch thị gia tộc thì có huynh muội Bạch Mục Phi, Bạch Ức Nguyệt. Đoan Mộc gia tộc thì có huynh muội Đoan Mộc Hồng Trần và Đoan Mộc Y Y, lại thêm công tử Thượng Quan Vô Kỵ của Thượng Quan gia tộc. Ngay cả độc đinh công tử của Mộ Dung phủ cũng có mặt ở đây – Mộ Dung Tuấn.

Xem ra, phạm vị giao hữu của Mộ Dung Tâm Liên thật rộng rãi nhỉ !

Năm năm Mộ Dung Thất Thất không ở đây, Mộ Dung Tâm Liên nhiệt tình đi kết thân với con cháu quý tộc trong kinh thành, vì vậy không ai không biết đến danh tiếng quốc sắc thiên hương của nàng ta. Lúc này, nàng ta tựa như vị tiểu thư duy nhất của tướng phủ trực tiếp chiêu đãi mọi người vậy.

“Gọi kẻ quái dị này tới đây làm gì?”Đối với vị muội muội đã năm năm không gặp, vị huynh trưởng này cứ thẳng thừng một tiếng “ Kẻ quái dị” mà thốt ra.

******************************************************

 

Mộ Dung Thất Thất làm bộ không có nghe lời nói của Mộ Dung Tuấn, cứ bảo trì bộ dáng nhu thuận như trước của mình, để Mộ Dung Tâm Liên tùy ý nắm tay mình đi vào tiểu đình giữa hồ.

“Đại ca, hảo!”

“Hừ!” Mộ Dung Tuấn mở ra chiết phiến, che nửa khuôn mặt, xem như cấp cho nàng một cái đáp lại.

“Sớm biết rằng là chờ nàng, ta thà đi thanh lâu tìm Tiểu Hồng của ta a ! Thật sự là lãng phí thời gian của bổn thiếu gia!”

Nghe Mộ Dung Tuấn nói như vậy, Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên dù biết nhưng chẳng thể trách được.

Vị thiếu gia này là vốn cao thủ tình trường, phong nguyệt khắp nơi, tinh thông mọi việc ăn chơi quậy phá , thích nhất là nữ tử xinh đẹp, yêu nhất việc cùng nữ nhân hoan ái.

Để Mộ Dung phủ giữ được hương khói, Mộ Dung Thái đối với đứa con bảo bối này phá lệ dung túng, vô luận cường bạo dân nữ, hay là thiếu nợ khi đánh bạc, mặc kệ hắn làm việc vô liêm sỉ gì, cuối cùng đều là Mộ Dung Thái ở phía sau giải quyết hậu quả.

Sau khi hồi phủ, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy Mộ Dung Tuấn, tuy rằng Mộ Dung Tuấn được kế thừa vẻ anh tuấn của Mộ Dung Thái lúc còn trẻ, nhưng tròng trắng mắt trợn to, đôi mắt đen cùng dáng người gầy yếu đã bán đứng việc hắn miệt mài làm quá nhiều chuyện đó.

“A, Tam tỷ, tốc độ của ngươi thật là chậm a!” Mộ Dung Thanh Liên liếc mắt tới Mộ Dung Thất Thất. Một tiếng “Tam tỷ” của Mộ Dung Thanh Liên khiến ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Mộ Dung Thất Thất.

Đối với vị tam tiểu thư của Mộ Dung quý phủ này, có rất nhiều lời đồn về danh hào của nàng dù chẳng mấy người biết mặt mũi nàng ra sao. Mộ Dung Thất Thất vốn tĩnh dưỡng ở Tĩnh Tâm am lý năm năm, không hề xuất hiện trong kinh thành, cho nên trong mọi cuộc gặp gỡ của các vị thiếu gia- tiểu thư ở kinh khành, cho tới bây giờ cũng không xuất hiện thân ảnh của Mộ Dung Thất Thất, đây chính là lần đầu tiên nàng “lộ diện” từ sau khi trở về.

Bất quá, từ sau khi Mộ Dung Thất Thất hồi kinh, trong kinh thành nơi nơi đều là những lời đồn về nàng, lúc này có thể thấy được người thật, mọi người không khỏi thêm cẩn trọng, đánh giá xem thử nữ tử này rốt cuộc lớn lên như thế nào.

Chỉ thấy nàng buộc tóc đơn giản, thân mặc quần áo màu lam, trên đầu cài một đóa châu hoa trắng trong thuần khiết, bên cạnh là một cái trâm mộc hình hoa đào rất chi bình thường, tuy rằng dung mạo không thể sánh được với Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên, nhưng biểu tình nhàn tĩnh dịu dàng, nhìn qua có một cỗ hương vị tươi mát tự nhiên, kết hợp với y phục thanh nhã lại khiến mọi nữ tử khác xung quanh nàng dường như mờ nhạt hẳn đi.

“Cứ tưởng là ai tai to mặt lớn lắm chứ, hóa ra là tam tiểu thư a!” Đúng lúc này, một thanh âm lạ kì, nhuốm đậm quái khí từ cõi âm đột nhiên vang lên, người phát ra thanh âm ấy chính là Đoan Mộc gia đại tiểu thư -Đoan Mộc Y Y.

“Ngươi cho rằng ngươi cao quí hơn mọi người, cho nên ngươi mới để chúng ta chờ, hay là tam tiểu thư ngươi khinh thường chúng ta?!”

Đoan Mộc Y Y hoàn toàn không có ý định buông tha người, ai ai cũng rất rõ vì sao nàng lại nhằm vào Mộ Dung Thất Thất như vậy.

Vị Đoan Mộc tiểu thư này vốn thầm thương trộm nhớ Long Trạch Cảnh Thiên từ lâu, từng tuyên bố “Chỉ lập gia đình với mỗi Tĩnh vương gia”. Nay lại gặp phải một người mà mọi thứ đều không bằng chính mình, Mộ Dung Thất Thất, Tĩnh vương phi tương lai, Đoan Mộc Y Y đương nhiên là phải ra oai phủ đầu.

“Đã tới chậm, là ta không đúng, không biết ta nên làm như thế nào mới có thể khiến cho mọi O-Á-N G-I-Ậ-N trong lòng tiểu thư tiêu tan a?”

Lời của Mộ Dung Thất Thất không cao không thấp, vừa đủ khiến mọi người kích động mà cười ra tiếng.

“Oán giận”, từ này miêu tả chính xác tâm tình của Đoan Mộc Y Y a, không thể làm Tĩnh vương phi, tất nhiên trong lòng sinh ra oán giận tột cùng, cho nên mới làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất như vậy. Hai từ “oán giận”, đem hình tượng “oán phụ” cấp cho Đoan Mộc Y Y vô cùng chuẩn xác.

“Mộ Dung Thất Thất!”

Bị mọi người chê cười, sắc mặt Đoan Mộc Y Y lập tức chuyển sang xám xanh, nàng cảm thấy, Mộ Dung Thất Thất rõ ràng cố ý nói móc mình, đem mình ra mà châm chọc. Nàng đường đường là Đoan Mộc đại tiểu thư, thế nhưng lại bị phế vật Mộ Dung Thất Thất chế giễu, thật sự khiến nàng tức giận.

“Biểu muội, lại đây ngồi –” Ngay vào thời điểm Đoan Mộc Y Y muốn mở miệng mà mắng Mộ Dung Thất Thất, Lí Vân Khanh đang ngồi ở một bên cười với Mộ Dung Thất Thất tay giơ chén rượu lên, nói :“Làm ta chờ ngươi lâu như vậy, có phải hay không nên tự phạt ba chén!”

Việc Lí Vân Khanh mở miệng , thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Phải biết rằng vị Lý gia đại công tử này từ trước tới giờ ánh mắt đều cao hơn đỉnh đầu, trong mắt hắn vốn chẳng tồn tại đám vô danh tiểu tốt như bọn họ, giờ phút này lại giải vây giúp Mộ Dung Thất Thất, quan hệ của hai người họ tốt như vậy từ khi nào vậy?

“Đã khiến biểu ca đợi lâu, đành xin chịu phạt vậy.”

Biết Lí Vân Khanh giúp mình, Mộ Dung Thất Thất hướng hắn cười cảm kích, trực tiếp cầm lấy một bầu rượu, ngửa đầu, môi đỏ mọng hơi hơi hé ra, nghiêng bình, rượu tinh thuần, ngon ngọt chậm rãi một đường trôi tuột theo cổ họng Mộ Dung Thất Thất. Lúc này, mây bay, trăng hé lộ, chiếu những tia sáng nhẹ nhàng lên người Mộ Dung Thất Thất, bao phủ nàng trong một tầng sương mù mộng ảo. Chung quanh phi thường im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chép miệng vì rượu. Mỹ nhân, mỹ tửu, nguyên bản Mộ Dung Thất Thất với dung mạo tầm thường lại có thể tạo ra mỹ cảnh như thế này, mang theo một chút mê huyễn, khiến ai chứng kiến cũng đều ngây người.

“Hảo tửu lượng!” Đợi đến khi Mộ Dung Thất Thất buông bầu rượu, Thượng Quan Vô Kỵ dẫn đầu ủng hộ :

“Không nghĩ tới tửu lượng của tan tiểu thư lại tốt như vậy, quả thực là trăm nghe không bằng một thấy!”

Thượng Quan gia tộc vốn xuất thân từ quân nhân, Thượng Quan Vô Kỵ tính cách cũng phi thường hào sảng, trên người mang một cỗ khí dương cương, dũng mãnh.

Quân nhân uống rượu, vốn không câu nệ tiểu tiết, quan trọng là tự nhiên, sảng khoái cho nên nữ tử như Mộ Dung Thất Thất lại uống rượu một cách phóng khoáng như vậy, khiến Thượng Quan Vô Kỵ đối với nàng thêm một phần hảo cảm.

Tới Thượng Quan Vô Kỵ mà cũng khen Mộ Dung Thất Thất ư, Đoan Mộc Y Y sắc mặt càng thêm khó coi.“Uống rượu giỏi thì thế nào? Cũng chỉ là một phế vật!” Ỷ vào đương kim hoàng hậu Đoan Mộc Tình là bác, là người thân của mình, Đoan Mộc Y Y tự nhiên so với những người khác có thêm vài phần kiêu ngạo.

Lời nói nghênh nghênh tự đắc của Đoan Mộc Y Y khiến cho Thượng Quan Vô Kỵ không nhịn được mà nhíu mày,“Đoan Mộc tiểu thư, trước mặt người khác mà lại bình phẩm về họ, không phải phẩm cách của tiểu thư khuê các.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận