Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Khương Tầm Sở lấy một sợi dây chuyền nhỏ từ trong túi quần ra, mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn.

Hắn gỡ nhẫn xuống, kéo tay Linh Quỳnh đeo lên cho cô.

Nhẫn có thể điều chỉnh, cho nên Linh Quỳnh đeo cũng khá hợp.

"Sợi dây này anh mua lúc 18 tuổi, mặt nhẫn có khắc tên anh." Khương Tầm Sở nắm chặt lòng bàn tay cô "Bây giờ tặng lại cho em."

Linh Quỳnh rút tay ra, xoay xoay nhẫn "Ý anh là tặng cả người anh cho em luôn sao?"

Khương Tầm Sở có chút lúng túng quay đầu đi: "...... Đúng vậy."

"Mới 18 tuổi, anh mua nhẫn làm gì?"

"...... Mua chơi."

Tròng mắt Linh Quỳnh quay tròn "Không phải anh yêu đơn phương ai rồi chứ?"

Khương Tầm Sở không hề chần chờ phủ nhận: "Không có."

"Không phải em sao?"

"......"

Khương Tầm Sở không muốn nói chuyện với Linh Quỳnh thêm chút nào nữa.

"Hứa tiểu thư!" Giọng nói hoảng sợ của An Trường Kình từ xa vọng tới "Đm, Hứa tiểu thư, hai người mau về đi!!"

Vốn dĩ đám Zombie đang chạy về phía căn cứ, lúc này lại có một bộ phận thay đổi phương hướng, chạy tới phía bọn họ.

Cảnh tượng đó rất giống một cơn đại hồng thủy đột nhiên bị chẻ ngang.

Nếu Zombie không phải đang chạy về phía bọn họ, kì thật cảnh tượng đó cũng rất thú vị.

"Đi mau." Linh Quỳnh nhét Khương Tầm Sở vào trong xe, giục Phòng Tam Thiên lái xe.

Linh Quỳnh và Khương Tầm Sở liếc nhìn nhau, thấy suy đoán trong mắt nhau.

Lý do lớn nhất mà đám Zombie này đột nhiên rẽ về phía bọn họ có thể chính là vì thân thể Khương Tầm Sở có thứ ức chế chúng nó.

"Chúng nó là muốn gϊếŧ anh sao?"

Khương Tầm Sở: "Rất có thể, nếu bọn họ không nói dối, vậy đây là kẻ địch của chúng, tất nhiên chúng nó muốn tiêu diệt kẻ địch rồi."

Virus còn rất thông minh nha.

Linh Quỳnh nhìn đám Zombie qua kính chiếu hậu "Trước đó chúng nó còn cần phân biệt dựa vào máu, bây giờ hình như không cần nữa rồi."

Khương Tầm Sở: "Tốc độ tiến hóa của virus nhanh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều."

Linh Quỳnh vuốt cằm suy nghĩ một lát "Không bằng anh thử khống chế chúng nó thử xem."

"Khống chế?"

"Nếu có thể áp chế chúng nó, vậy có khả năng cũng khống chế được chúng nó. Thứ phòng thí nghiệm nghiên cứu cũng là cái này còn gì."

Khương Tầm Sở: "Khống chế như thế nào?"

Linh Quỳnh gãi gãi đầu "Anh nghĩ về điều đó trong đầu?"

Khương Tầm Sở: "......" Có thể thành công sao? Đơn giản như vậy sao?

Linh Quỳnh: "Thử xem đi, cũng đâu mất tiền."

Khương Tầm Sở: "......"

Đám Zombie đằng sau vẫn theo sát như vậy, không có chút ý muốn dừng lại nào.

Sau khi Khương Tầm Sở thử vài lần thì từ bỏ luôn, chuyện này căn bản là không được.

Sao có thể dễ dàng khống chế được Zombie như vậy.

...

Zombie đuổi theo bọn họ qua một tỉnh, cuối cùng mới cắt đuôi được đám Zombie kia.

Nhưng trên đường vẫn sẽ có một vài con Zombie đột nhiên vụt ra.

Chỉ cần có Khương Tầm Sở ở đây, bọn họ tựa như có một cái máy theo dõi, lũ Zombie luôn có thể tìm thấy bọn họ.

Hơn nữa tốc độ tìm thấy bọn họ càng lúc càng nhanh.

Virus đang mạnh lên.

Chúng nó muốn diệt trừ mối uy hiếp là Khương Tầm Sở đi.

"Từ con đường này đi qua chính là thành phố C, anh nhớ rõ chỗ đó có một cái phòng thí nghiệm, anh muốn đến đó."

Khương Tầm Sở cầm bản đồ lại gần Linh Quỳnh ngồi xuống.

"Hả?" Linh Quỳnh nghi hoặc: "Đến chỗ đó làm gì?"

"Nghiên cứu."

Linh Quỳnh: "......"

Khương Tầm Sở bình tĩnh phân tích: "Ba anh đã tiêm nó vào trong thân thể anh, vậy thì ông ấy đã nắm chắc 90% là an toàn."

"Nguyên nhân đầu tiên là do nó có thể bảo vệ anh, nguyên nhân thứ hai là ông ấy cảm thấy anh có thể nghĩ cách nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh. Ông ấy không tin vào người khác nên chỉ có thể tin tưởng anh."

"À, vậy đi thôi." Linh Quỳnh gãi gãi đầu: "Nhưng mà anh học chuyên ngành này sao?"

"Anh có nền tảng rồi, không hiểu thì học tiếp thôi." Dưới ảnh hưởng của Khương Lộ Vân, tuy rằng hắn không học chuyên ngành này, nhưng cơ sở tất nhiên là có.

"......"

Học bá khác với người thường mà ha.

Khương Tầm Sở gấp bản đồ lại, nói "Kỳ thật...... Em không cần đi chung với anh đâu, bây giờ em cứ đi chung với anh, rất nguy hiểm."

Linh Quỳnh nói thầm: "Em mà không đi theo anh mới nguy hiểm đó."

"Em nói cái gì?"

"Em nói, mặc kệ nhiều nguy hiểm thế nào, em vẫn phải ở bên ca ca."

"......" Vừa rồi hình như cô nói thầm câu khác mà?

...

Trên đường đi tới thành phố C Linh Quỳnh gặp được một vài người sống sót, từ trong miệng bọn họ biết được căn cứ S không bị Zombie công phá.

Những con Zombie đó chỉ là công kích tượng trưng một chút thôi, tản ra rất nhanh.

Nhưng mà lần công kích đó, vẫn làm căn cứ S tổn thất nghiêm trọng.

Nghe nói sau đó căn cứ lại xảy ra thêm một lần hỗn loạn.

Hai vị căn cứ trưởng lại tiến hành tranh đoạt quyền quản lý một lần nữa.

Cuối cùng là căn cứ trưởng Vương phải mang theo một số người, rút khỏi căn cứ S.

Linh Quỳnh cảm thấy Mục Sâm khẳng định là đi theo căn cứ trưởng Vương.

Có nam chính ở bên cạnh, phỏng chừng sẽ mau chóng được Đông Sơn tái khởi thôi.

Còn vị căn cứ trưởng Triệu kia......

Vai phản diện sẽ không thể nhảy nhót lâu nữa đâu.

...

Bọn họ vốn tưởng rằng cái phòng thí nghiệm trong thành phố C này đã sớm thất thủ.

Nhưng không ngờ tới trong phòng thí nghiệm này còn có người.

Bọn họ phá vỡ phòng ngự từ bên ngoài đi vào, dọa người bên trong nhảy dựng cả lên.

Những người này đều là người của phòng thí nghiệm, nhìn qua rất chật vật và tuyệt vọng.

"Các người tới cứu chúng tôi sao?" Nhìn thấy bọn họ, cứ giống như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm vậy.

Khương Tầm Sở lắc đầu: "...... Không phải."

"......"

Bọn họ đang phải làm một dự án rất quan trọng và gấp rút nên chẳng để ý đến hoàn cánh bên ngoài ra sao, cứ ở mãi trong phòng thí nghiệm như vậy.

Zombie virus bùng nổ.

Vẫn có một số người trong phòng thí nghiệm bị biến dị, nhưng mà bọn họ đã nhốt những người đó lại vào một căn phòng.

Sau đó thì bọn họ đã bị nhốt ở chỗ này.

Dựa vào lương thực dự trữ của phòng thí nghiệm sống đến bây giờ.

Trước khi bọn họ đến, lương thực dự trữ đã hao hết, người nào cũng đói đến mức hoa mắt chóng mặt, đang thương lượng xem rốt cuộc có nên đi ra ngoài hay không.

Phòng Tam Thiên và một vài người đưa cho bọn họ một ít đồ ăn.

Một đám người cũng không rảnh mà khách khí, ăn một cách ngấu nghiến.

"Sao các người lại tới nơi này?" Sau khi ăn no, mới có một người khá giống người dẫn đầu hỏi.

"Muốn mượn dùng phòng thí nghiệm của các người, nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh." Khương Tầm Sở nói: "Thiết bị trong phòng thí nghiệm của các người còn có thể dùng không?"

"Vắc-xin phòng bệnh?"

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Bọn họ cũng thử nghiên cứu virus rồi, nhưng bọn họ lại thiếu nhân tài chuyên nghiệp, sau đó dưới sức ép của sinh tồn, đã hoàn toàn từ bỏ.

"Cậu có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh sao?"

Cậu nam sinh nhìn qua...... Còn rất trẻ a.

"Dù sao cũng phải thử xem." Khương Tầm Sở nói: "Có hy vọng luôn tốt."

Có thể là cảm thấy Khương Tầm Sở nói rất có đạo lý, đám người đồng loạt gật đầu.

"Đại bộ phận đều còn có thể dùng, nhưng mà...... Máy phát điện của phòng thí nghiệm hỏng rồi."

"Sửa a." An Trường Kình nhấc tay "Tôi sẽ sửa."

"Muốn đến chỗ máy phát điện còn phải đi qua một hành lang dài, đi từ bên kia mới được, bên kia...... Có Zombie."

"......"

Cũng là nhờ bọn họ may mắn chọn đúng đường, nếu chọn con đường bên kia, bây giờ có khả năng bọn họ còn đang đánh Zombie.

"Các người có phòng cách ly không?" Linh Quỳnh đột nhiên hỏi.

"Có, làm sao vậy?"

Linh Quỳnh chụp bả vai Khương Tầm Sở: "Anh đến phòng cách ly đợi trước đi, em dẫn theo An Trường Kình đi sửa máy phát điện."

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Nhấn Mở Bình Luận