Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Rầm!
Hạ Di Dạ bị đẩy lên trên khung ghế lô, đồ trang trí bên trên ào ào rơi xuống.
Mấy người phía sau xúm lại, ném Hạ Di Dạ lên mặt đất, dùng chân đá liên tục.
Hạ Di Dạ chỉ lấy tay che đầu, cũng không phản kháng.
Có một người đàn ông không động thủ, đứng một bên cười nhạo: "Mẹ nó, đã bị ép thành dạng này còn dám bày ra cái vẻ mặt đó với lão tử."
Người đàn ông ra hiệu dừng lại, chỉ vào Hạ Di Dạ: " Kéo nó đến đây cho tao."
....
"Aizz, cô không thể đi vào."
"Thật có lỗi thật có lỗi."
"Ngài đừng làm khó dễ chúng tôi."
"Rốt cuộc ngài muốn tìm ai?"
Quản đốc của Elysium đi theo phía sau Linh Quỳnh, vừa giải thích với những vị khách ngồi trên ghế lô bị quấy rầy, vừa đuổi theo một người mặc áo choàng, nhìn không rõ mặt.
Linh Quỳnh đẩy ghế lô cuối cùng ra.
Những người bên trong đồng thời nhìn sang, quản đốc cũng đuổi kịp, hắn nghe thấy người kia hùng hổ nói: "Hạ Di Dạ."
Thiếu niên bị đè lên bàn nhìn thấy bóng dáng đứng ở cửa xuyên qua ánh sáng nặng nề cùng bóng tối.
Có mùi máu rất nặng trong ghế lô.
Cổ tay Hạ Di Dạ bị một người ấn, trên cổ tay có một miệng vết thương, đang tí tách nhỏ máu xuống.
Chiếc đĩa thủy tinh trong suốt chứa máu có kích thước bằng một quả dưa hấu, giờ nó đã đầy một nửa.
"Cậu đang làm gì?" Người trên ghế lô phục hồi tinh thần lại, chỉ vào Linh Quỳnh quát lớn một tiếng.
Linh Quỳnh quấn áo choàng đen, bọn họ không nhìn thấy mặt, không cảm nhận được bên dưới là gì, chỉ có thể hỏi một câu thăm dò trước.
Linh Quỳnh hít một hơi: "Buông hắn ra."
Người đàn ông trên ghế lô chỉ vào Hạ Di Dạ: "Tìm hắn?"
Linh Quỳnh không nói gì.
Người đàn ông nâng tay vỗ vỗ đầu Hạ Di Dạ: "Không tồi, vậy mà còn có người đến tìm cậu. Nhưng mà..."
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía cửa: "Hôm nay tôi bắt hắn trước, đợi tôi chơi đủ rồi, 'cậu' lại đến tìm hắn."
Người đàn ông ra hiệu cho người hầu đóng cửa lại.
Người hầu lập tức đi qua đóng cửa.
Linh Quỳnh nhấc chân đặt lên cửa, nhìn qua cô không dùng sức nhiều, nhưng người hầu không thể nào đẩy được.
Chân Linh Quỳnh hơi buông lỏng, người hầu sử dụng quá nhiều sức, bổ nhào theo cửa.
Linh Quỳnh lại đạp cửa một lần nữa, người hầu trực tiếp ngã xuống mặt đất.
"Đm!"
Người đàn ông chửi nhỏ một tiếng.
"Nếu muốn chơi đùa như vậy, thì cùng nhau chơi đi." Vẻ mặt người đàn ông âm trầm: "Mang 'hắn' vào cho tôi."
Người hầu xúm lại, trông người 'nam nhân' mặc áo choàng có vẻ dễ bị bắt, nhưng xoay xở nửa ngày cũng không bắt được, ngược lại còn bị đối phương trêu đùa.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng đen đó, đôi mắt híp lại, hắn đột nhiên ngửi được hơi thở của nhân loại.
Nhưng vào lúc này, quản đốc của Elysium vội vàng lại đây: "Đừng đánh, đừng đánh!!"
"Đừng đánh nữa."
Quản đốc cắt ngang tiến vào, mấy người hầu huyết tộc buộc phải dừng lại.
"Nhìn cái gì, giải tán." Quản đốc quay đầu lại quát mấy người đang vây xem, đợi bọn họ giải tán, lúc này quản đốc mới nói: "Hai vị, nếu có gì hiểu lầm thì cứ từ từ nói, đừng đánh nhau, chúng tôi chỉ là làm chút kinh doanh nhỏ thôi."
Quản đốc muốn nói chuyện với Linh Quỳnh, nhìn cách ăn mặc của cô, lại quay đầu nói với người đàn ông: "Khuê Lặc đại nhân, ngài xem, ngài đây làm muốn làm ầm chuyện gì."
"Tôi cũng không làm ầm." Khuê Lặc cười lạnh một tiếng: "Là hắn không phân biệt tốt xấu chạy đến nơi này của tôi gây chuyện."
Quản đốc ôi một tiếng: "Chắc chắn là có hiểu lầm."
Khuê Lặc nhíu mày, quản đốc này sao vậy?
Mỗi lời hắn nói đều thiên vị.
Quản đốc thấy Linh Quỳnh không có phản ứng, lập tức đi vào bên trong, thấp giọng nói bên tai Khuê Lặc hai câu.
Sắc mặt Khuê Lặc biến đổi, ánh mắt nhìn Linh Quỳnh thay đổi.
Vừa rồi giác quan của hắn không sai, là một con người.
"Khuê Lặc đại nhân, đừng quá cứng nhắc." Quản đốc thấp giọng khuyên: " Không có chỗ tốt."
Sắc mặt Khuê Lặc đen như đáy nồi.
Không muốn thừa nhận thế này, nhưng nghĩ lại lời quản đốc nói thì đúng vậy.
Vậy mà Hạ Di Dạ lại có quan hệ với chỗ kia....
Khuê Lặc nâng tay xuống, buông Hạ Di Dạ ra.
Hạ Di Dạ trượt xuống mặt đất, người ở cửa nhanh chóng chạy đến đỡ Hạ Di Dạ. Áo choàng đen rơi xuống, lộ ra bộ váy diễm lệ bên trong, cùng với mái tóc dài màu vàng, mang theo mùi thơm đặc biệt của nhân loại.
Trên ghế lô có chút xôn xao.
Con người...
Vậy mà là con người.
Linh Quỳnh che cổ tay đang thấm máu của Hạ Di Dạ, rất nhanh dùng đồ băng bó lại.
"Còn có thể đi được không?"
Hạ Di Dạ chỉ xuống phía dưới.
Linh Quỳnh đỡ hắn lên, đi ra ngoài cửa.
Khuê Lặc nhìn hai người rời đi, sắc mặt âm u.
Người mặc áo choàng đen bỗng nhiên lại xuất hiện ngoài cửa, cô bước gần ghế lô, ôm lấy đĩa thủy tinh chứa máu trên bàn.
Lúc cô đứng dậy, nón hơi hơi rơi xuống, lộ ra khuôn mặt cô gái.
Khuôn mặt ngoan ngoãn khéo léo, giống như em gái nhà bên, không có lực công kích gì.
Em gái nhà bên nâng mắt, nhìn ánh mắt của Khuê Lặc, cong môi chậm rãi cười: "Khuê Lặc à?"
"...."
Khuê Lặc không hé răng.
Em gái nhà bên tiếp tục nói: "Lần sau gặp lại."
....
Linh Quỳnh không biết Hạ Di Dạ nghỉ ngơi ở đâu, đành phải đưa hắn đến nhà trọ mà chi nhánh nhỏ của ngân hàng sắp xếp.
Hạ Di Dạ bị đánh, còn bị lấy nhiều máu như vậy, nhiều đến mức bị choáng váng.
Hắn chậm chạp nằm xuống một lúc lâu, miễn cưỡng mới hồi thần một chút.
Lúc này Hạ Di Dạ đang nằm trên giường trong phòng ngủ, trần nhà được bao phủ bởi những mặt dây chuyền pha lê tuyệt đẹp, sáng như một biển sao.
"Anh trai, anh có muốn uống chút máu không?"
Hạ Di Dạ vừa di chuyển đầu thì nhìn thấy tiểu cô nương cầm chiếc khăn mặt sạch sẽ, mở to đôi mắt đen láy, chớp chớp nhìn hắn.
"Không cần." Yết hầu Hạ Di Dạ khô khốc, nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn.
"Nhưng mà nhìn anh thật yếu ớt." Linh Quỳnh tới gần một chút, đưa cổ tay lên trước mặt hắn: "Anh uống một ít cho dễ chịu không?"
Giọng nói Hạ Di Dạ cao lên: "Tôi nói không cần, cách xa tôi một chút."
Tiểu cô nương bị dọa nhảy dựng, đáy mắt mờ mịt vô tội, giống như không hiểu tại sao mình bị mắng.
Hạ Di Dạ dời tầm mắt đi, cứng rắn nói: "Tôi không uống, cảm ơn."
"....Được rồi" Tiểu cô nương mất mác thu hồi tay lại: "Kẻ thù của anh nhiều vậy?"
Một người lại đến một người, khó mà phòng bị.
"Tôi không biết hắn."
"Không biết thì sao hắn nhắm vào anh?"
Cái người tên cái gì.... Khuê Lặc kia rõ ràng cố tình.
Bắt nạt con yêu của ta!
Quá đáng!
Môi Hạ Di Dạ giật giật, nhưng không phát ra âm thanh nào, cuối cùng mím môi không nói gì.
Linh Quỳnh không hỏi được đáp án, má phồng lên, ngồi xổm xuống, cởi miếng vải băng bó cho hắn.
Hạ Di Dạ nâng tay tránh khỏi.
Linh Quỳnh đè lại: "Tôi muốn xem vết thương..."
"Không cần, khỏi rồi."
Linh Quỳnh mờ mịt chớp mắt.
"Tôi là huyết tộc." Hạ Di Dạ giải thích một câu: "Đã khép lại."
"Nhanh vậy?"
"Ừ"
"Tôi không tin."
Hạ Di Dạ không hề tránh, để Linh Quỳnh tháo miếng vải xuống, trên cổ tay chỉ còn một chút máu, miệng vết thương đã không còn thấy, ngay cả vết sẹo cũng không còn.
Nếu không phải tự cô băng bó, cô còn nghi cô băng bó sai tay.
Năng lực khép lại của huyết tộc khá mạnh, nhưng có thể mạnh đến như vậy sao?
Linh Quỳnh nén nghi ngờ của mình lại, dùng khăn lau vết máu khô trên cổ tay hắn, cẩn thận lau từng ngón tay.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Chào mừng mọi người đã quay trở lại sau một kì nghỉ tết dài 😊😊😊😊.
Chuyện là team bọn ta có lập một page facebook để đăng truyện của team, dành cho các bạn thích đọc trên facebook hơn.
Truyện thì vẫn thế thôi, nhưng mà hình ảnh trên facebook bắt mắt hơn, xinh đẹp hơn.
Truyện trên page facebook sẽ đăng song song với truyenwiki1.com nha.
Ai yêu thích thì có thể tìm đến trang facebook của bọn ta nhé!
Link: https://www.facebook.com/HO%C3%80NG-QUY%E1%BB%80N-PH%C3%9A-QU%C3%9D-101042589139719.
Nếu các nàng có đọc thì cố gắng thả nhiều tương tác cho bọn ta vui nha.
Trên page facebook đã có chương 246 rồi nha. Nay mai sẽ đăng luôn từ chương 247 --) 250 luôn.
Cái này là để khai trương facebook chứ truyenwiki1.com vẫn đăng bình thường. ❤❤❤