Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyenthabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh vừa ngồi lên đã cảm nhận được một luồn quỷ khí nồng đậm, vẻ lộng lẫy của chiếc xe đã được cởi bỏ trong mắt Linh Quỳnh, chỉ chỉ còn nhiều vết rỉ sét, rách nát.
Trên ghế lái là một con quỷ có nửa đầu bị nghiền nát.
"Xuống xe." Linh Quỳnh nhắc nhở Thịnh Minh Tuế.
Thịnh Minh Tuế khó hiểu.
"Chiếc xe này không thích hợp."
Trong mắt Thịnh Minh Tuế chiếc xe này sáng rực, cũng không có chỗ nào không thích hợp.
Hắn do dự một lúc, cánh cửa đã đóng lại.
Tài xế khởi động xe, lái xe ra khỏi bến.
Hắn không còn cơ hội để xuống xe lần nữa.
Những học sinh ngồi phía trước nhốn nháo ồn ào, trong xe rất náo nhiệt.
"Cô nhìn thấy gì hả?" Thịnh Minh Tuế thấp giọng hỏi cô.
"Anh không cần biết."
"...." Thịnh Minh Tuế nuốt nước miếng, khó khăn lên tiếng: "Có phải... có quỷ không?"
"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh."
Thịnh Minh Tuế theo bản năng siết chặt hai tay mình.
Thật sự là có quỷ....
"Tôi ngay ở bên cạnh anh, sẽ không để thứ gì làm tổn thương anh."
Rõ ràng giọng nói kia cũng là quỷ, Thịnh Minh Tuế không biết tại sao lại có chút cảm giác an toàn.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy bên cạnh có gió lạnh thổi vù vù.
Như có thứ gì đang thổi khí vào cổ hắn.
"Nếu không thì anh ngủ đi?" Linh Quỳnh nói: "Nếu ngủ thì sẽ không biết gì đâu."
"...."
Làm sao mà Thịnh Minh Tuế ngủ được.
Hắn nhắm mặt lại là cảm thấy có một đống thứ lộn xộn, đầu óc nhịn không được nghĩ ngợi lung tung.
Thịnh Minh Tuế hỏi bây giờ Linh Quỳnh có thể làm tài xế ngừng lại hay không.
Linh Quỳnh bảo hắn không nên, người ta dụ bọn họ lên chiếc xe này, sao có thể dễ dàng thả hắn xuống như vậy.
Thịnh Minh Tuế: "...."
....
Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngoại trừ đầu của người lái xe bị mất một nửa, cũng không còn con quỷ nào khác xuất hiện.
"Kỳ lạ, sao điện thoại lại không có tín hiệu?"
"Aizzz, tôi cũng không có...."
"Chắc là do tín hiệu không tốt."
"Sao lại lâu như vậy, còn chưa lên cao tốc?"
Mọi người nhìn thời gian rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đúng rồi, đã lâu như vậy, cũng nên lên cao tốc từ lâu chứ."
Linh Quỳnh bị "truyền tống" tới, không biết đường, cũng không biết phải đi bao lâu.
Thần kinh của Thịnh Minh Tuế căng như dây đàn suốt toàn bộ hành trình, cũng không chú ý.
Có học sinh căng họng hét với tài xế: "Bác tài ơi, sao còn chưa lên đường cao tốc?"
Người lái xe không đáp lại.
Có học sinh đứng dậy, đến chỗ người lái xe: "Bác tài, ông.... A !!!"
Người nọ bị dọa té ngay cửa xe, hoảng sợ nhìn người lái xe.
"Làm sao vậy làm sao vậy?"
Mọi người đều không rõ, có mấy học sinh nhanh chóng chạy đến, sau đó cũng không có ngoại lệ, lại là một tiếng thét chói tai.
Xe kẽo kẹt một cái, rồi ngừng lại.
Người lái xe biến mất ngay dưới mí mắt bọn họ.
"Qủy! Có quỷ!!"
Hai học sinh vừa rồi nhìn thấy người lái xe bắt đầu la to, bọn họ quay người muốn ra khỏi cửa xe, đáng tiếc dù kéo như thế nào cửa xe cũng không mở ra.
Ánh sáng bên ngoài nhanh chóng tối lại, bóng tối bao phủ, chìa tay ra bên ngoài không thể thấy được năm ngón tay.
Trong xe chìm vào bóng tối.
Giữa cơn hoảng loạn, có người mở điện thoại di động lên chiếu sáng.
Ánh sáng rất yếu ớt, mọi người nhìn thấy chiếc xe sáng láng sạch sẽ, đã mất đi sự ngăn nắp, lộ ra rất nhiều vết rỉ sắt, rách nát.
Trong xe có rất nhiều dấu tay máu.
Trên cửa kính xe, chỗ ngồi, đầu xe, vv....
"Có quỷ, có quỷ!! Thả chúng tôi ra ngoài!!"
"Đập nát cửa sổ đi, đập bể cửa sổ nhanh lên!!"
"Cứu mạng, cứu mạng! Tôi không muốn chết ở trong này..."
Kít kít---
Âm thanh giống như tiếng móng cào vào kính thủy tinh vọng lại.
Âm thanh này cũng làm cho đoàn người lúc nãy đang hỗn loạn, đột nhiên yên tĩnh lại.
Kít kít---
Âm thanh kia truyền đến từ trên trần xe.
Bạch Tấn coi như vẫn khá bình tĩnh, hai người bên cạnh hắn có chút hoảng sợ, nhưng có lẽ do đã đi theo Bạch Tấn lâu, đã sớm thấy đủ loại chuyện kỳ quái, bình tĩnh hơn rất nhiều so với bọn học sinh.
Ít nhất thì không có gầm thét chửi bậy.
Loại âm thanh kít kít kia không ngừng vang lên trên trần xe, cảm giác giống như có một người trên trần xe.
Rầm---
Có một khối đen xì gì đó rơi xuống bên cạnh kính cửa sổ, sao đó mọi người nhìn thấy có một khuôn mặt dán vào phía ngoài cửa sổ.
Máu chảy đầm đìa trên khuôn mặt đó, một bên mắt lơ lửng bên ngoài, đang cười toe toét với những người trong xe.
"A!!!"
Tiếng hét làm rung cả chiếc xe.
Thịnh Minh Tuế cũng nhìn thấy, may là hắn không la, nhưng lại không động đậy.
Người bên ngoài nhìn vào, có thể cảm thấy hắn không có một chút sợ hãi nào.
Nhưng mà sự thật là...
Hắn căn bản không động đậy được.
Đối mặt với sự sợ hãi này, cơ thể hắn dường như bị mất kiểm soát.
"Anh không chạy sao?" Giọng nói Linh Quỳnh vang lên bên cạnh.
Thịnh Minh Tuế ngượng ngùng: "Tôi.... Tôi không có sức chạy."
"...."
Ác linh xuyên qua tấm kính, trực tiếp đi vào, cô ta chỉ còn cách Thịnh Minh Tuế hai chỗ ngồi.
Ác linh âm trầm nhìn người trong xe một vòng, cuối cùng đặt mục tiêu lên người Thịnh Minh Tuế cách gần nhất.
Linh Quỳnh tặc lưỡi, nhéo cổ tay cô, bước lên ghế đi qua, túm lấy mái tóc đang rũ xuống của ác linh kéo xuống.
Ác linh bị người khác làm hỏng việc, hung ác hét về phía Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh nắm lấy đầu cô ta đập qua đập lại.
Ác linh giận dữ hét lớn, nhưng mà tóc đang bị túm, căn bản là không phản kháng được.
Những người còn lại chỉ thấy đột nhiên ác linh bay qua phải rồi lại bay qua trái, giống như bị điên.
Chỉ có một mình Bạch Tấn nhìn thấy Linh Quỳnh.
Trên người cô không có quỷ khí, không phải là ác linh, người khác không nhìn thấy được cô.
Ác linh cảm giác da đầu mình bị kéo rớt.
Đây là làm sao chứ, tự nhiên xuất hiện một trò đùa phá hư chuyện tốt của bổn ma.
Con ngươi của ác linh kia đột nhiên chuyển một vòng, đột nhiên đầu bị đứt, cơ thể biến mất không thấy đâu.
Linh Quỳnh đang cầm đầu: "...."
Tàn nhẫn như vậy sao?
Tàn nhẫn đến mức đầu mình cũng có thể vặn?
"A!"
Ác linh mất đầu lại xuất hiện ở bên kia, bắt lấy một học sinh.
Cái đầu trong tay Linh Quỳnh nở một nụ cười âm u, giống như đang cười nhạo cô.
"Hì hi hi...."
Tiếng cười vui vẻ của một đứa bé đột nhiên xuất hiện ở trong xe.
"Hì hì.... Anh trai chị gái, đến chơi nào."
Một bé gái mặc một bộ váy hoa, đột nhiên xuất hiện ở cửa xe, giây tiếp theo, đứa bé xuất hiện bên cạnh Thịnh Minh Tuế.
Bé gái nhìn rất bình thường, nhưng mà sắc mặt xanh trắng, bé gái ngửa đầu, nhìn Thịnh Minh Tuế: "Hì hi, anh trai, đi theo em chơi đi."
Thịnh Minh Tuế: "..." Không, hắn không muốn!
Linh Quỳnh xoay đầu của ác linh, ném qua chỗ của bé gái.
Đứa bé bị đầu ác linh đập trúng, ôm đầu ác linh, liếc mắt nhìn Linh Quỳnh một cái, vẻ mặt đột nhiên dữ tợn.
Ném đầu ác linh xuống, giẫm lên một bước.
Đầu của ác linh tức khắc chia năm xẻ bảy.
"Người xấu!" Bé gái chỉ vào Linh Quỳnh và mọi người đang bị dọa ở đằng sau: "Các người đều là người xấu, đều phải chết! Đều phải chết!!"
Linh Quỳnh ách một tiếng, giọng nói vẫn mềm mại: "Hay là em chết trước đi!"
Cơ thể Linh Quỳnh chợt lóe lên, xuất hiện phía sau bé gái, nắm lấy gáy cô bé.
So với ác linh lúc nãy thì đứa bé này hung ác hơn một ít.
Có điều dù sao cũng chỉ là một bé gái, không có nhiều thủ đoạn, sau khi bị chọc giận, cũng chỉ biết cậy mạnh.
Bàn tay Linh Quỳnh đụng vào cơ thể bé gái, cảm giác được một ít khí lạnh chui vào cơ thể cô.
Linh Quỳnh sửng sốt, trong chốc lát, khí lạnh bị cô hút không ít.
Cô cảm giác được thực lực của mình hình như tăng hơn một chút....
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Vị diện này các nàng nên để dành đêm khuya đọc nha (¬‿¬)
Thật thú vị 👻👻👻👻