Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Cuối cùng sau khi trải qua mấy lần thí nghiệm, bọn họ đưa ra kết luận.
Linh Quỳnh có thể ra ngoài, nhưng có hạn chế.
Thịnh Minh Tuế không thể cách xa cô hơn một mét, nếu hơn một mét, cô liền tự động trở lại cơ thể của Thịnh Minh Tuế.
Cuối cùng Thịnh Minh Tuế chỉ có thể nằm ở phòng ngủ.
Hắn cho Linh Quỳnh chăn giường của mình, chia giới hạn.
Linh Quỳnh thật ra ngủ rất nhanh, Thịnh Minh Tuế lại không chút buồn ngủ, nằm yên không dám động.
Ánh trăng tràn vào từ ngoài cửa sổ, hiện lên trên mặt đất một tầng sương màu trắng.
Trong căn phòng yên tĩnh, hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Thịnh Minh Tuế quay đầu, nhìn về phía về bên cạnh.
Dáng vẻ tiểu cô nương xinh đẹp, mái tóc dài mềm mại xõa tung bên hông, làm nổi bật vẻ dịu dàng của cô, giống như một con mèo ngoan ngoãn nằm bên cạnh.
Thịnh Minh Tuế chưa bao giờ nghĩ đến, thứ mà mình vô cùng sợ hãi lại nằm trên chung một chiếc giường với mình.
Mà đáy lòng hắn lại không có chút sợ hãi nào.
Thế nhưng còn cảm thấy đáy lòng có một mảnh ấm áp......
Thịnh Minh Tuế thu tầm mắt lại, nhìn lên trần nhà đếm cừu.
Thịnh Minh Tuế không biết mình ngủ lúc nào, tỉnh lại đã thấy mặt trời lên cao.
Quay đầu sang bên cạnh liền đối diện với một đôi mắt.
Thịnh Minh Tuế bị hù dọa, một lúc lâu mới phản ứng ra đây là ai.
Linh Quỳnh nằm ở bên cạnh, hai tay ôm mặt, nhìn hắn không chớp mắt.
"Cô nhìn tôi như vậy làm cái gì?"
"Ca ca rất đẹp." Linh Quỳnh thoải mái nói.
"Chỉ cần là người đẹp cô đều muốn nhìn sao?" Thịnh Minh Tuế nhớ rõ cô đã dùng cơ thể mình làm những gì.
"Chuyện đó không giống."
"Không giống chỗ nào?"
"Người khác đẹp thì tôi chỉ nhìn, nhưng mà ca ca đẹp, tôi còn muốn...."
"Bạch Tri Vũ!!"
Linh Quỳnh lăn xuống từ trên giường, cúi thấp đầu đứng ở mép giường giống như trẻ con làm sai.
Thịnh Minh Tuế mặt đỏ tía tai, cũng không biết là do xấu hổ hay buồn bực.
Hắn nghiêm mặt đi toilet, Linh Quỳnh nhắm mắt theo đuôi hắn.
"Cô đi theo tôi làm gì?"
Tiểu cô nương ngẩng đầu, vừa mờ mịt vừa mang theo chút ủy khuất: "Ca ca, tôi không thể cách anh quá xa nha."
"......"
Linh Quỳnh lại thận trọng nói: "Không thì tôi trở lại thân thể của ca ca nha?"
Thịnh Minh Tuế cảm thấy cô nên ở bên ngoài thì tốt hơn.
Thịnh Minh Tuế đi vào toilet, đóng cửa lại, để cô đợi ngoài cửa.
Thịnh Minh Tuế rửa mặt xong đi ra từ bên trong, ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Linh Quỳnh giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn, không nói chuyện, cảm giác như đang nuôi mèo, buổi sáng đi theo chân, chờ chủ nhân cho ăn.
Linh Quỳnh rời khỏi thân thể hắn, cũng không cần ăn cái gì. Tiểu cô nương ghé vào đối diện tội nghiệp nhìn hắn: "Ca ca, tôi muốn ăn."
"Cô không ăn sẽ đói sao?"
Linh Quỳnh lắc đầu "Nhưng mà tôi muốn ăn."
"....."
Thịnh Minh Tuế nhịn một chút, để đũa xuống "Ăn đi."
Thời điểm Linh Quỳnh trở lại thân thể hắn, hắn vẫn giống như trước đây, cũng không nghĩ tới Linh Quỳnh sẽ cứ thế đi ra.
Linh Quỳnh đột nhiên có thể ra ngoài, hắn còn có thể nhìn thấy, Thịnh Minh Tuế có chút không thích ứng.
Vừa quay đầu liền có thể nhìn thấy một người nửa trong suốt, có đôi khi hắn sững sờ một lúc lâu.
Ong—
Thịnh Minh Tuế cầm điện thoại nghe "Thầy ạ? Buổi tối sao? Được, em có thời gian rảnh, vâng, em sẽ đến đúng giờ"
Thịnh Minh Tuế cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Linh Quỳnh ghé vào phía trên giá vẽ, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ca ca muốn ra ngoài?"
"Ừm, thầy mời tôi đi ăn cơm." Thịnh Minh Tuế tiếp tục vẽ tranh.
Linh Quỳnh liền ghé vào phía trên, Thịnh Minh Tuế nhịn một hồi "Cô có thể ra ngoài không?"
"Vì sao?"
Thịnh Minh Tuế cắn răng: "Cô sẽ ảnh hưởng đến tôi"
Linh Quỳnh "A" một tiếng, bay sang một bên đợi.
Thịnh Minh Tuế liếc nhìn cô một cái, ép mình mặc kệ cô, tập trung lực chú ý để vẽ tranh.
Chờ khi Thịnh Minh Tuế kết thúc, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Linh Quỳnh nằm trên mặt đất hình chữ đại (大), nhìn qua mười phần nhàm chán.
Ánh mắt Thịnh Minh Tuế có chút tối sầm lại.
Bây giờ cô đã có thể rời khỏi thân thể hắn, cô có thứ mình thích, không nên bị hắn nhốt trong phòng vẽ.
Thế nhưng hắn cũng không thích ra ngoài lắm. Thịnh Minh Tuế ngồi xổm xuống bên cạnh cô: "Cô ngồi một chỗ đợi tôi cảm thấy rất chán sao?"
Linh Quỳnh ngồi dậy: "Được ở cùng một chỗ với ca ca không buồn chán nha."
Thịnh Minh Tuế: "...."
Chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, liền không buồn chán sao?
.....
Buổi tối Thịnh Minh Tuế đi đến nơi hẹn, người thầy mời ăn cơm, ngoài hắn còn có Phạm Nguyên và vợ thầy.
"Sư đệ." Phạm Nguyên nhiệt tình gọi hắn "Em đã tới, thầy nhắc đến em rất nhiều lần."
Dáng vẻ kia, giống như thật sự rất thích hắn.
Thịnh Minh Tuệ: "Thầy, sư huynh."
"Tiểu Tuế tới rồi, ngồi đi ngồi đi." Thầy nhìn qua là một người già hiền từ, kêu Thịnh Minh Tuế ngồi xuống.
Thịnh Minh Tuế ngồi xuống, khóe mặt quét đến Linh Quỳnh, đang vây quanh Phạm Nguyên nhìn tới nhìn lui.
Phạm Nguyên ở trước mặt Thầy, luôn luôn là dáng vẻ tốt của sư huynh, có khiếu ăn nói, có hắn ở đây, dường như lúc nào cũng sẽ không tẻ nhạt.
Cho tới bây giờ thầy vẫn không có phát hiện Phạm Nguyên đang ngầm đối phó hắn.
Thầy: "Hôm nay không có việc gì, chỉ là rất lâu không cùng nhau ăn cơm, đúng lúc cô học được món mới, liền gọi các em đến ăn một bữa cơm."
Phạm Nguyên: "Cô vừa học được món mới, vậy là có lộc ăn. Rất lâu đã không được ăn món cô nấu, làm em thèm chết rồi."
Thầy giả bộ tức giận: "Cô đúng là thương các em quá, ta còn chưa được nếm qua đâu, lại để cho các em ăn trước."
Thịnh Minh Tuế nói: "Em đi giúp đỡ cô."
Khả năng Thịnh Minh Tuế luôn làm việc này, thầy và Phạm Nguyên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Thịnh Minh Tuế vào phòng bếp hỗ trợ, cô cũng là người rất hiền hòa, nói chuyện rất nhỏ nhẹ.
Linh Quỳnh nhìn ở cửa ra vào, khóe mắt Thịnh Minh Tuế thỉnh thoảng quét đến cô, tiểu cô nương liền nhịn không được cong khóe môi.
Thịnh Minh Tuế biết người khác không thể thấy cô, nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
Trong cả bữa ăn, ngoài Thịnh Minh Tuế ít nói một chút, bầu không khí cực kỳ hòa hợp, ai nhìn vào cũng đều cảm giác tình cảm bọn họ vô cùng tốt.
Phạm Nguyên và Thịnh Minh Tuế đều uống một chút rượu với thầy.
Tửu lượng của Thịnh Minh Tuế không được tốt lắm, cho nên Phạm Nguyên uống cùng thầy nhiều hơn một chút.
"Thầy, thời gian không còn sớm, em cùng sư đệ xin phép đi trước."
Thầy tự mình đưa bọn họ đến cửa thang máy, "Thôi, được được rồi, đi đường cẩn thận."
"Thầy về đi, lần sau em lại đến thăm thầy."
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, nụ cười trên mặt Phạm Nguyên lập tức biến mất.
Hắn giật cổ áo xuống, khóe mắt liếc nhìn Thịnh Minh Tuế một cái, rất nhanh liền thu hồi.
Đinh—
Cửa thang máy mở ra, Thịnh Minh Tuế ra ngoài trước.
Phạm Nguyên đi theo phía sau, ngăn hắn lại trước khi hắn bước ra khỏi tòa nhà.
"Mày biết vì sao hôm nay thầy gọi chúng ta tới không?"
Thịnh Minh Tuế: "Không biết."
"Qua một thời gian nữa, thầy sẽ xuất ngoại, nhưng mà chỉ có một suất đi theo."
Thịnh Minh Tuế không biết Phạm Nguyên nói với hắn cái này làm gì "Sư huynh muốn nói cái gì?"
Phạm Nguyên lấy thuốc lá từ trong túi ra, đốt lửa hít một hơi, chậm rãi phun khói ra, "Cơ hội này, tao hi vọng mày tự mình hiểu lấy, đừng nên vọng tưởng thứ không phải của mình, bằng không hậu quả tự chịu."
Phạm Nguyên đưa tay vỗ ngực Thịnh Minh Tuế.
Hắn không dùng sức, nhưng không biết làm sao Thịnh Minh Tuế đột nhiên lùi lại phía sau, trực tiếp ngã xuống đất.
Phạm Nguyên: "....."
Thịnh Minh Tuế: "......"
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Các nàng ơi, bọn ta đăng hết chương 1 của truyện mới rồi ấy, nếu các nàng thích thì qua ủng hộ truyện mới giúp bọn ta nha ❤❤