Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ


Edit: Miu

Beta: Su

Chớp mắt đã đến lễ Giáng Sinh.

Hôm nay, cả Lục Trạch cùng Hàn Vũ đều bị kéo đến trung tâm thương mại để đi chơi cùng Lâm Nhụy.

Ba người cùng đi xem phim, sau đó khi chuẩn bị ăn cơm, Lâm Nhụy đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, cô quyết định nấu cơm cho hai người đàn ông của mình ăn.

Bởi vì cô chưa bao giờ làm cơm cho hai anh ăn.


“Bảo bối, em xác định cơm em làm có thể ăn sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Vũ rối rắm vạn phần. Tuy rằng anh thật sự rất muốn nếm thử tài nấu nướng của Lâm Nhụy, nhưng xã hội bây giờ những cô gái trẻ tuổi biết nấu nướng căn bản là không được mấy người, chỉ sợ đến lúc đó mắc phải một đống “quá trình trị liệu đen tối” thì liền bi kịch.

Đến lúc đó thật đúng là ăn như không ăn.

Lâm Nhụy hừ một tiếng: “Yên tâm đi, không độc chết anh đâu.”

Hàn Vũ: “...” Cô nói vậy làm cho anh càng thêm không yên tâm.

Lục Trạch cũng gian nan vì chuyện này, anh dùng lời nói uyển chuyển hơn một chút so với Hàn Vũ: “ Bảo bối, nấu cơm rất mệt mỏi, anh không nỡ thấy em mệt như vậy.”

Đáng tiếc Lâm Nhụy cũng không để mình bị xoay vòng vòng, thấy hai người họ chính là không tin vào tài nấu nướng của cô, cô hầm hừ quyết định tiếp theo phải bộc lộ tài năng nấu nướng, sáng chói đến mù mắt chó của bọn họ.

“Các người cứ chờ mà xem.” Nói xong, cô liền đi đầu bước vào siêu thị.

Phía sau hai người đàn ông nhìn nhau, bất đắc dĩ đi theo vào.

Tiểu tổ tông nhà mình một hai đòi phải nấu cơm thì hai anh còn có thể làm như thế nào, cứ ăn thôi!

Vào siêu thị, Lâm Nhụy nghênh ngang đi ở phía trước chọn lựa thực phẩm, còn Lục Trạch cùng Hàn Vũ thì đẩy xe ở phía sau, ba người tuấn nam mỹ nữ đi cùng nhau thập phần nổi bật.

Đặc biệt là Lục Trạch cùng Hàn Vũ đối với Lâm Nhụy săn sóc, hỏi han ân cần, làm cho những cô gái khác ở trong siêu thị không nhịn được mà có ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị.

Lâm Nhụy mặc kệ.


Đẹp trai như vậy, hai người họ cũng là của nhà cô!

Mua cá trích cùng thịt bò, xong lại chọn một ít nước chấm và gia vị, Lâm Nhụy chuẩn bị mua thêm một ít rau. Trong các loại rau xanh, cô thích nhất là ăn rau xà lách, vừa đơn giản lại ăn ngon. Lúc làm cánh gà ướp tỏi càng thêm thơm, bỏ rau xà lách vào xào trong chốc lát rồi cho thêm ít muối là có thể ăn được rồi. Lúc ăn vào giòn giòn, còn có cả hương vị ngọt thanh.

Chỉ là, lúc Lâm Nhụy đang vươn tay chuẩn bị lấy thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay của người đàn ông đồng thời cũng duỗi ra.

Hai người lựa chọn cùng một món đồ.

Lâm Nhụy theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đối phương cũng vừa vặn nhìn lại.

Ánh mắt chạm nhau, hai người không hẹn mà cùng ngơ ngẩn.

“Là anh?”

Lâm Nhụy buột miệng thốt ra, cô không thể tin được cư nhiên lại gặp Phó Duẫn Thừa ở siêu thị.

Lại lần nữa nhìn thấy hình bóng quen thuộc, làm đáy lòng cô không khỏi phát run, hô hấp tựa hồ cũng ngừng lại trong khoảng khắc đó.

Một thời gian không gặp, anh vẫn đẹp như vậy, sống mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thúy mê người, gò má càng thêm thon gầy, trong ánh mắt lộ ra một tia ủ dột.

Phó Duẫn Thừa đối với việc hai người gặp lại cũng vô cùng kinh ngạc, ở trong lòng thầm cảm tạ trời cao ban cho anh phần bất ngờ này. Anh nhìn Lâm Nhụy thật sâu, tựa hồ muốn đem bộ dáng của Lâm Nhụy khắc ở trong lòng.


“Em…Có khỏe không?”

Khi nói chuyện, trong giọng nói của anh còn mang theo một tia run rẩy cùng cẩn thận.

Trong tâm Lâm Nhụy đau xót, “Em…”

“Cô ấy rất tốt, không cần anh nhọc lòng.” Phía sau Hàn Vũ cùng Lục Trạch trông thấy một màn này, hai người cùng nhau đi lên.

Phó Duẫn Thừa hai người bọn anh đương nhiên biết, đây là người đàn ông mà lúc trước Lâm Nhụy yêu đến chết đi sống lại thì bọn anh sao lại có thể không biết.

Lời vừa rồi là Hàn Vũ nói,  Hàn Vũ dù sao cũng đang tuổi ngây ngô, giờ phút này sắc mặt đen lại, sự ghen tuông trong lòng biểu hiện rõ ra ngoài.

Nhìn thử xem, là bộ dáng chưa dứt được tình cũ.

Lục Trạch bên cạnh ngược lại vẫn bình tĩnh, khóe miệng cười tươi, thân mật tiến lên ôm eo Lâm Nhụy, “Bảo bối, em đã mua xong thức ăn chưa? Không phải em nói buổi tối phải nấu cơm cho hai bọn anh ăn sao?”

Những lời nói cùng động tác của Lục Trạch đã có thể biểu lộ rất nhiều tin tức.

Quả nhiên, thân thể Phó Duẫn Thừa hơi có chút lung lay, sắc mặt trắng bệch.


Nhấn Mở Bình Luận