Edit: Va
Beta: Su
Khi yêu một người nào đó thì con người ta sẽ trở nên hèn mọn như bụi bậm rồi sau đó mới nở ra hoa.
Nguyên nhân chính là vì Lâm Nhụy để ý Phó Duẫn Thừa, thế nên cho dù Phó Duẫn Thừa có đối xử với cô lãnh đạm đến thế nào đi nữa thì cô cũng bằng lòng không biết liêm sỉ mà cứ bám theo.
Thấy được cảnh tượng này thì anh sẽ nghĩ như thế nào?
Ghê tởm? Khinh thường? Chán ghét?
Dù cho anh có nghĩ như thế nào thì cũng đều làm cô không có cách nào để thừa nhận.
Giờ phút này, ánh mắt của Phó Duẫn Thừa lạnh như băng làm cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Đầu óc vốn bởi vì đắm chìm ở trong tình dục nên thoáng có chút lâng lâng bỗng chốc tỉnh táo lại, giống như trên đầu bị tạt một chậu nước đá, cả người lạnh từ đầu đến chân.
Thế cho nên cô nào còn có tâm trí hứng thú tiếp tục làm.
Trái tim cô đập nhanh không ngừng. Cô vội vàng vặn vẹo và giãy giụa thân thể, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Hàn Vũ.
Hàn Vũ không hề phát hiện được chuyện giữa cô và anh đã bị người thứ ba phát hiện nên vẫn còn đang hưng phấn mà làm. Anh bất mãn với hành động muốn thoát thân của Lâm Nhụy, tay lớn vỗ "Bang" một tiếng vào mông nhỏ kiều nộn của cô.
"Trốn cái gì, em không phải thích tư thế này nhất sao? Hay là lão tử chưa làm em sướng?"
Nói xong, anh không quên bóp chặt eo nhỏ của Lâm Nhụy xong lại kéo thân mình đang giãy giụa của cô lại rồi chặt chẽ cố định ở dưới thân. côn th*t lớn màu tím đen ngay lập tức tiến vào càng sâu hơn, chỉ kém là chưa đâm thủng cửa tử cung, hạ thể của hai người thịt dán thịt thân mật khăng khít.
Cảm giác toàn bộ côn th*t được vách tường thịt mị bánh bao trong huyệt bọc lại là tốt đẹp như vậy, Hàn Vũ sướng đến phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm.
Lâm Nhụy lại bị Hàn Vũ làm sợ tới mức gần như hồn phi phách tán.
Cô thực sự rất muốn chết.
Ông trời thật là đang chơi cô sao?
Không khí yên tĩnh như vậy, tiếng nói chuyện vừa rồi của Hàn Vũ lại không có đè thấp, khoảng cách từ lầu hai tới mặt cỏ chỉ cách nhau có 2-3m, Phó Duẫn Thừa lại không phải là kẻ điếc, sao anh lại không nghe được cơ chứ?
Nội dung của câu nói kia vốn là tình thú, nhưng ở hoàn cảnh trước mắt này thì Lâm Nhụy lại xem nó là bùa đòi mạng.
Là ngại cô chết không đủ nhanh sao?
Cô vội vàng ngẩng đầu muốn nhìn biểu tình của Phó Duẫn Thừa, nhưng vừa nhìn lên thì liền thấy, cửa sổ trống rỗng, đã không còn có người.
Giống như bóng người cùng ánh mắt vừa rồi kia đều chỉ là ảo giác của Lâm Nhụy.
Nhưng Lâm Nhụy biết, mới nửa phút vừa nãy, Phó Duẫn Thừa thật sự đã đứng ở nơi đó.
Anh lạnh lùng nhìn cô cùng người đàn ông khác làm tình.
Xong rồi, thật sự xong rồi...
Lâm Nhụy ngay lập tức giống như hồn phi phách tán. Cô vẫn không nhúc nhích, chết lặng tùy ý Hàn Vũ ở phía sau đùa nghịch thân thể mình.
Chỗ thân thể hai người dính nhau là tiếng nước phụt phụt, nhanh chóng mà kịch liệt.
Nhưng Lâm Nhụy cũng không cảm nhận được phần khoái cảm kia.
Thân thể giống như tự động mất đi cảm giác, chỉ còn lại có một loại cảm xúc gọi là thương tâm.
Hàn Vũ rất nhanh liền phát hiện cô gái dưới thân có chút không thích hợp.
Đáng lẽ là tiếng rên rỉ vũ mị lại đột nhiên mất đi, cô trở nên giống người gỗ, anh có trì độn đến như thế nào thì cũng cảm giác được.
"Làm sao vậy?"
Anh nghiêng người hỏi.
Cô chậm rãi quay đầu lại.
Đôi mắt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, nước mắt đã rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ tú khí.
Cô đang khóc.
Hàn Vũ hoảng sợ. Anh dừng ngay động tác làm huyệt.
Anh không thể không rút côn th*t ra rồi dùng vẻ mặt không thể hiểu được hỏi: "Em khóc cái gì?"
Sao đang yên đang lành thì đột nhiên lại khóc?
Lâm Nhụy khóc không kềm chế được, trong giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở: "Tôi thất tình!"
Hàn Vũ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vừa nghe xong thì anh lại không biết nói gì.
Xét thấy hai người cũng tiếp xúc thân mật lâu như vậy, anh vẫn rất vừa lòng đối với Lâm Nhụy nên đành phải cố nén dục vọng chưa phát tiết rồi nhẫn nại an ủi cô vài câu: “Bạn trai em là tôi đây, chẳng phải tôi đang ở bên cạnh em sao, thất tình cái gì? Về sau tôi sẽ đối tốt với em, đừng khóc nữa biết không?”
Nếu đổi lại là nữ sinh khác thì anh đã sớm buông tay chạy lấy người chứ đừng nói là an ủi.
Vốn tưởng rằng nói như vậy thì Lâm Nhụy sẽ nín khóc mà cười nhưng ai ngờ cô lại khóc càng thêm dữ dội, nước mắt giống như không cần tiền mà chảy thẳng xuống.
Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Anh không hiểu…”
“Anh không hiểu…”
Hiện giờ, ngay cả ấm áp còn sót lại này cũng muốn bỏ cô mà đi.
Hàn Vũ đang muốn nói “Sao tôi lại không hiểu” thì liền thấy Lâm Nhụy trước mặt đang làm lơ sự tồn tại của anh. Cô vừa khóc vừa đứng lên rồi mặc quần áo vào, sau đó một mình rời đi.
Khiến cho một người to lớn đang sống sờ sờ như anh giống như biến thành người vô hình.
Từ khi nào mà anh phải ăn quả đắng như vậy a?
Hàn Vũ vốn dĩ rất khó chịu, nhưng lúc nhìn Lâm Nhụy rời đi, bóng dáng có vẻ phá lệ cô độc mờ mịt, không biết vì sao, trong lòng anh ẩn ẩn đau đớn.
Từ trước cho tới nay, anh chưa từng thấy qua bộ dáng yếu ớt này của cô.
Suy nghĩ một chút, trước buông tha trận làm tình này đi!
Dù sao thì anh cũng là bạn trai trên danh nghĩa của cô, lúc nào muốn làm mà chả được.
Chỉ là…
Mắt nhìn người anh em dưới háng còn đang ngẩng đầu ưỡn ngực, Hàn Vũ không thể không bắt đầu chịu khổ, bản thân tự động thủ…
……
Trong phòng học, một mảnh an tĩnh.
Lâm Nhụy ghé vào trên bàn rồi gần như tham lam mà nhìn người đàn ông trên bục giảng kia.
Mái tóc đen, mặt mày thâm thúy, môi mỏng mím chặt, tất cả đều để lộ ra một cổ hơi thở lạnh nhạt.
Ngay cả thanh âm giảng bài cũng quạnh quẽ.
Bộ dạng người sống chớ có gần của Phó Duẫn Thừa, cố tình lại là mẫu mà Lâm Nhụy yêu nhất.
Nhưng cô lại không có cách nào để tới gần. Lâm Nhụy chỉ có thể đứng xa xa thế này mà nhìn anh.
Ngày ấy, sau khi trở về, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Việc này không trách được ai, lúc trước quyến rũ Hàn Vũ là do cô, Phó Duẫn Thừa sớm hay muộn cũng sẽ biết, hiện giờ chẳng qua là biết sớm hơn một chút mà thôi.
Cho dù Phó Duẫn Thừa có ghét bỏ cô thì đó cũng là điều cô xứng đáng nhận được.
Nhưng, nếu thật sự bởi vì chuyện này mà mất đi Phó Duẫn Thừa thì cho dù có thế nào đi nữa, cô cũng không cam lòng.
Cô biết anh có gia đình, có người vợ mà anh rất yêu, cô không dám suy đoán vị trí của mình ở trong lòng anh, cũng không dám yêu cầu quá nhiều, chỉ cần trong lòng Phó Duẫn Thừa có một góc có thể cho cô là đủ rồi.
Cho dù chỉ là vì tình dục.
Chỉ cần không mất anh thì bắt cô làm cái gì cũng được.
Nhưng, Lâm Nhụy vẫn không tìm được cơ hội để tiếp cận Phó Duẫn Thừa.
Từ sau khi phát hiện chuyện giữa cô và Hàn Vũ, mấy ngày này, Phó Duẫn Thừa giống như là luôn cố tình trốn tránh cô. Lâm Nhụy chưa gặp được Phó Duẫn Thừa nữa chứ đừng nói là nói một lời với anh.
Tiết lịch sử cũng thay một giáo sư khác dạy.
Hỏi những giáo sư khác thì họ nói là anh xin nghỉ, gọi điện thoại cũng không được, người cũng biến mất, lại liên tưởng đến vợ của Phó Duẫn Thừa cũng đang ở nhà, nói không chừng bây giờ hai người họ đang ngọt ngào với nhau, quả thực trong lòng Lâm Nhụy nóng như lửa đốt.
Tiết học hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt sau nhiều ngày anh biến mất. Dù cho Phó Duẫn Thừa từ khi vào đến lúc ra khỏi phòng học, con mắt anh cũng chưa liếc cô một cái, làm cô thực thương tâm, nhưng cô vẫn không khống chế được tình cảm của mình.
Chỉ khi nhìn thấy anh thì cô mới biết được mình nhớ anh đến nhường nào.
Học xong một tiết, cái gì Lâm Nhụy cũng không nghe vô. Cô chỉ nhớ kỹ là nhìn chằm chằm Phó Duẫn Thừa.
Thật vất vả đợi tới khi tan học, nhìn Phó Duẫn Thừa cầm giáo án đi ra khỏi phòng học, Lâm Nhụy liền vội vàng tùy tiện tìm cái cớ để đi theo.
Phó Duẫn Thừa nện bước rất nhanh, trong nháy mắt liền biến mất ở hành lang.
Lâm Nhụy biết anh phải về văn phòng, thế cho nên cũng không cần sợ bị vứt bỏ.
Đi đến trước cửa văn phòng, nhìn cửa văn phòng đóng chặt, trong lòng cô có một tia thấp thỏm.
Chẳng qua, cảm xúc thấp thỏm này rất nhanh biến thành kiên định.
Lấy một cái gương nhỏ từ trong túi váy ra rồi trộm nhìn, sau đó tô thêm son môi. Nhìn mỹ nữ môi đỏ da trắng trong gương, trong lòng cô liền tự tin hơn chút.
Cô còn cố ý mặc một bộ nội y gợi cảm chạm rỗng, chờ lúc đi vào, mặc kệ Phó Duẫn Thừa lạnh nhạt cự tuyệt như thế nào, chỉ cần tự cô kiên trì lì lợm la liếm thì hẳn là có thể cứu vãn?