Khỏi phải nói, cảm giác bị phát hiện khi đang làm chuyện tội lỗi gì đó có thể khiến con người cứ gọi là bủn rủn, giờ mà thằng em trai thấy anh nó với vợ nó thì không biết giải thích sao.
Huyền quay sang, mặt lạnh, nói nhỏ: "Anh đứng yên đó, đừng di chuyển."
Rồi nàng bước ngay vào nhà, trước khi em trai Phong kịp đi ra, nàng nói nhanh: "Ủa, anh về hồi nào thế? En tưởng anh mai với về nên tranh thủ ra ngoài chơi chút."
Chồng nàng trả lời: "Anh thấy em ốm, nên về trước xem sao, em khỏi rồi à?"
Huyền trả lời: "Ah, mấy hôm nay chị người làm lại bận việc đi về, may là có anh Phong ghé qua giúp nấu cháo và chở em đi khám nên hết bệnh nhanh, chắc là giờ này anh ấy lo xử lý công việc riêng rồi."
Nàng khoác tay chồng mình tình tứ đi vào nhà, Phong liếc vào trong thấy dáng em dâu đi với chồng nàng thật là tình cảm, giống như sắp thưởng cho chồng nàng sau bao ngày xa cách, nào ai biết bên trong cái váy không có gì hết, không biết Chấn Khang - em trai anh có phát hiện ra không, nhất là cái váy vợ nó thì đang ướt nữa chứ.
Thôi kệ, đợi hai vợ chồng em dâu đi khuất, anh vội lái xe chạy đi chỉ để không muốn thấy hình ảnh ấy.
Lái xe dạo phố một hồi trở về tới nhà cũng hơn 17h chiều, về tới Phong thấy em dâu đang lui cui trong bếp, đã thay bộ váy mặc ở nhà, qua lớp vải thì thấy tất nhiên nàng đã mặc đồ lót rồi.
Thằng Khang thì đang ngồi đọc báo. Phong chào: "Ủa Khang, em về sớm thế, nghe vợ em nói mai em mới về, anh mới vừa xong công việc."
Khang ngước lên trả lời: "Ồ, nhờ anh mà có người chăm bệnh cho vợ em, em có nghe Huyền nói, thôi vào đây uống với em vài lon đợi vợ em nấu cơm ăn rồi về nha."
Phong ậm ừ ái ngại.
Cả buổi tối hôm đó, uống bia, ăn cơm không dám manh động, không dám giỡn nhiều, đúng là có tật giật mình, thằng em trai hỏi Phong câu nào thì anh cũng chỉ trả lời cho qua chuyện, lâu lâu liếc mắt nhìn em dâu, nàng thì cứ như không có chuyện gì, cứ cười nói gắp đồ ăn, âu yếm chồng mình như không có chuyện gì, làm cho anh đỡ lo, mà cũng hơi ghen ghen, ai đời người mà anh đầu ấp tay gối mấy hôm nay giờ lại thuộc về người khác rồi.
Uống được hơn năm lon, cũng hơi sương sương, lúc này mới dám liếc Ngọc Huyền nhiều hơn, nhưng nàng vẫn tỏ ra lạnh lùng như không có gì. Được một lúc, thấy cũng không có gì hơn, Phong đứng lên chào vợ chồng em dâu đi về.
Chấn Khang còn ra tận cửa tiễn và nói: "Cảm ơn anh đã qua hỗ trợ cho vợ em, hôm nào em đi công tác, nhờ anh rảnh thì qua giúp vợ em mỗi khi em ấy cần nhé, nhà cũng ít người, nhiều khi em đi nhiều cũng lo lắm.:
Phong chớp ngay cơ hội đồng ý liền và biết ngay là em trai không hề biết gì và nghi ngờ gì hết. Nhìn qua em dâu thấy nàng cũng có vẻ đang cười.
Trên đường về người vẫn lâng lâng, anh không ngờ trải qua ba ngày thần tiên như thế, và có thể nhiều ngày nữa. Tự nhiên anh mỉm cười một mình.
Cả hai ngày cuối tuần đó Phong ngủ vùi trong nhà, chẳng muốn đi đâu chơi, lúc nào cũng mong tới thứ hai để đi làm để được gặp em dâu, được nhìn thấy nàng, để biết được rằng ba ngày qua không phải là mơ, trong đầu có cả trăm câu hỏi, nào là không biết nàng có lơ anh không, không biết có cắt đứt với anh không sau khi chồng nàng về, rồi cư xử với mình ra sao ở công ty… bla… bờ lô…
Rồi thứ hai cũng đến, có lẽ chưa bao giờ Phong háo hức đi làm như vậy, sáng đi thật sớm, 8h30 là anh đã có mặt ở công ty rồi, bình thường toàn 9h hoặc 9h30 mới có mặt. Tới nơi, cả văn phòng vắng tanh, chưa ai xuất hiện. Bình thường Huyền đi rất sớm mà cũng chẳng thấy nàng trong phòng nàng. Phong ngẫm nghĩ: "Ủa, có chuyện gì vậy nhỉ?"
Mọi người cũng lục đục kéo vào công ty, chỉ có Huyền là chẳng thấy đâu. 10h, rồi 11h, rồi qua giờ trưa vẫn không thấy nàng.
Hết chịu nổi, Phong lấy smartphone gọi cho nàng, vừa nghe tiếng chuông bên chị reo, máy tắt cái bụp, ủa, sao nàng tắt máy nhỉ. Hay là không muốn gặp Phong, hay là nàng lại bị bệnh lại do ngâm nước hôm đi với anh.
Rồi Phong lại gọi lại lần nữa, nàng vẫn tắt máy. Tới 15h00 chiều, anh đang ngồi làm thì Ngọc Huyền xuất hiện, hôm nay nàng mặc một bộ váy công sở trông rất trang trọng và lịch sự. Nàng không thèm liếc qua chỗ Phong chút nào, đi thẳng vào phòng đóng cửa lại. Một lúc sau, điện thoại bàn chỗ anh làm việc reo lên: "Anh à, vào phòng em hỏi cái này."
Phong nghe xong mừng quá lật đật chạy vào chào em dâu thì đập vào mắt anh là một khuôn mặt nghiêm nghị không kém phần xinh đẹp nhìn anh hỏi: "Sao lúc nãy anh gọi em hoài vậy?"
Anh lí nhí: "Tại anh tưởng em giận gì anh hoặc em bị bệnh lại nên anh lo thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!