"Dù sao thì, tôi đã chấm cô ấy, vì vậy đừng có mà giành cô ấy với tôi."
Nhưng Ôn Minh Long có vẻ thích cô. Dù sao đi nữa thì, Lý Diệu Linh quen Ôn Minh Long trước. Lấy điện thoại ra khỏi túi quần, anh suy nghĩ thêm một chút nữa trong khi quyết định.
Nếu Ôn Minh Long thích cô và cô cũng thích anh, họ sẽ phải cảm ơn Trịnh Thừa Hạo vì đã giúp họ đến được với nhau. Câu trả lời là hiển nhiên. Không cần suy nghĩ gì thêm, anh nhắn tin cho Ôn Minh Long.
Lý Diệu Linh giật mình tỉnh dậy khi điện thoại của cô đổ chuông, cô vừa ngái ngủ vừa đứng dậy rời khỏi giường. Bước. ra khỏi phòng, cô thấy Ngụy Tân Vũ đã rời đi, căn hộ vẫn trống rỗng như mọi khi. Xoa xoa đầu, cô với tay lấy điện thoại, liếc. nhìn số điện thoại lạ nhấp nháy trên màn hình. Đột nhiên nhớ lại răng cô đã đưa số điện thoại của mình cho Trịnh Thừa Hạo, cô nhanh chóng bắt máy.
"Chào Diệu Linh." Một giọng nói trầm ấm xa lạ vang lên trong điện thoại. Lý Diệu Linh cau mày hoàn toàn bối rối. Rõ ràng giọng nói này không phải của Trịnh Thừa Hạo.
"Ai vậy?"
"Là tôi nè, cô không nhớ à?" Giọng nói sau đó thốt lên. "Chỉ mới một ngày thôi mà cô đã quên giọng nói của tôi rồi à!
Lý Diệu Linh chờ trong im lặng, cố gắng nhớ lại chủ nhân của giọng nói trầm ấm kia.
"Là Minh Long."
Hy vọng của cô sụp đổ trong thất vọng. "Sao anh biết số của tôi?"
"Thừa Hạo bảo tôi gọi cho cô." Ôn Minh Long nói. "Sao cô nói cô không xài điện thoại?"
Trưng ra một khuôn mặt thất vọng hoàn toàn vì Trịnh Thừa Hạo đã đưa số của cô cho Ôn Minh Long, cô dậm chân xuống đất, cản môi bực bội. Cô biết răng thật quá tốt khi anh đã hỏi xin số điện thoại của cô, cô nghĩ rằng anh muốn giữ liên lạc nhưng nào ngờ...
Cười, cô viện cớ. "Ừm... tôi... tôi mới vừa mua. Cái trước đây bị mất rồi nên tôi vừa mới thay thế nó."
"ồ, vậy à." Anh có vẻ rất vui khi được nói chuyện với cô. "Thừa Hạo nói rằng cậu ấy đã nghỉ học chỉ để trả lại ô cho cô.”
'Ừm'
"Cậu ấy còn nói trông cô không được khỏe. Cô đã uống thuốc chưa?"
Anh không nên là người lo lằng cho tôi. Đó phải là Trịnh Thừa Hạo, Lý Diệu Linh phàn nàn.
Giả vờ mỉm cười, Lý Diệu Linh trả lời. "Tôi đã uống rồi, tôi vừa thức dậy."
"Tôi chắc đã gọi vào thời điểm tồi tệ, xin lỗi nhé." Anh áy náy, cô đi đến chiếc ghế và thả người xuống đó để nằm.
"Không sao đâu, bây giờ tôi đã dậy rồi." Lý Diệu Linh nói. "Đó là lý do anh gọi cho tôi à?"
"Ừm, và còn..." Anh ngừng một chút. "Diệu Linh, ngày mai cô có rảnh không? Hoặc là cuối tuần này?"
Cau mày, Lý Diệu Linh bật dậy. "Có gì không?"
"Tôi muốn hỏi là liệu chúng ta có thể hẹn hò hay không." Anh thẳng thần nói.
Ngồi im lặng, Lý Diệu Linh nhìn chăm chằm vào không gian. Nội tâm cô thét lên vì sao anh lại là người hỏi cô. Một cảnh báo màu đỏ phát ra tiếng bíp trong đầu cô. Sai hướng, sai người.
"Diệu Linh?" Anh gọi khi thấy cô không trả lời. "Cô còn đó chứ?"
"À... ừm..." Lý Diệu Linh nhầm mắt lại và gãi đầu. Cô sẽ xoay chuyển tình thế như thế nào để Trịnh Thừa Hạo có thể quay trở lại bên cô?
"Cuối tuần này sao?" Lý Diệu Linh hỏi. "Ừm, có lẽ tôi không bận gì cả..."
"Tốt quá." Anh hào hứng thốt lên. "Vậy hẹn gặp lại."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!