Bật ra một tiếng cười lớn, Ôn Minh Long đấm vào vài bạn mình. "Nếu cậu thích cô ấy, sao cậu không nói ra. Tôi ổn, thật đấy. Tôi chỉ đang cân nhắc thôi nhưng có lẽ cậu thích cô ấy hơn tôi. Tôi không phải là kiểu người sẽ đặt một cô gái vào giữa tình bạn của chúng ta, hiểu chứ. Hãy tiếp tục và hẹn hò hãy hạnh phúc nhé, Thừa Hạo. Cậu không cần phải
Trịnh Thừa Hạo bối rối nhìn lại. "Minh Long..."
"Tôi nói thật đấy" Ôn Minh Long lắc đầu, cuối cùng cũng tập trung vào khay thức ăn để trước mặt. "Tôi mừng cho cậu. Cuối cùng cậu cũng đã thích một ai đó. Tôi cứ nghĩ... cậu thích đàn ông cơ đấy, làm tôi sợ hết hồn."
Lý Diệu Linh nhìn đồng hồ trước khi đóng lò và đặt hẹn giờ. Khi chiếc bánh pizza cho lần giao hàng tiếp theo được. chín vàng đều, cô ngồi bên cạnh lò nướng, rút điện thoại ra. Vẫn chưa có tin nhắn gì từ Trịnh Thừa Hạo. Họ đã nhắn tin trước khi đi ngủ. Anh ấy rất bận rộn ở trường sao?
"Cô đang làm gì vậy?" Cô nhanh chóng nhét chiếc điện thoại trở lại túi của mình khi người quản lý cửa hàng xuất hiện.
"Không có gì." Cô nói dối. "Tôi đang rửa chén." Xóa đi khuôn mặt thất vọng, cô vặn vòi ở bồn rửa lớn. Vô số khay và chảo dính bẩn thỉu đang chờ cô rửa sạch. Vừa rửa, cô vừa nhìn vào bức tường đối diện, tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác chờ đợi ai đó hồi âm tin nhắn trong khi hẹn hò hay không.
Rồi cuối cùng, điện thoại của cô kêu lên một tiếng bíp. Kín đáo rút điện thoại ra, cô mỉm cười khi nhìn thấy tin nhắn từ Trịnh Thừa Hạo.
"Mấy giờ em tan ca?"
"5 giờ." Cô nhanh chóng gõ.
Nhét điện thoại vào túi, cô chờ, điện thoại lại kêu lên.
"Hãy gặp nhau sau khi em xong việc nhé."
Nụ cười trên khuôn mặt cô ngày càng rộng hơn và cô bắt đầu rửa chén một cách vui vẻ.
"Sao cậu vui quá vậy?" Phạm Di Vân hỏi, đặt những cái chảo dơ xuống.
"Mình đang... Lý Diệu Linh chuyển sang dựa tay vào bồn rửa. "... hẹn hò."
Phạm Di Vân nhìn cô một cách trống rỗng sau đó phát ra một tiếng cười. "Cậu? Cậu đang bịa ra à?"
"Mình nói thật đấy." Lý Diệu Linh tự tin tuyên bố. "Một lúc nào đó sẽ giới thiệu anh ấy với cậu."
"Thôi, không cần." Đảo mắt, cô quay người lại, bước đi.
"Không cần thì thôi." Lý Diệu Linh lẩm bẩm, quay trở lại bồn rửa. "Dù gì thì mình cũng sẽ không ở lại đây mãi mãi đâu."
Nắm lấy miếng bọt biển và giật lấy một cái chảo, cô bắt đầu chà. Chỉ cần ý nghĩ làm việc ở đây cho đến khi xương cốt của cô giòn tan là cơn ác mộng đối với cô rồi. Cô không muốn trở thành một người làm công ăn lương bình thường như nhiều người mà cô đã thấy hoặc phải vật lộn để kiếm sống. Lý Diệu Linh không muốn cuộc sống của mình giống như vậy, tiếp tục số phận mệt mỏi từ ngày này qua ngày khác. Cô quyết tâm phải có tất cả dù chỉ một lần và nếu chết, cô cũng phải chết trên ngai vàng.
Chắc chản, chắc chẳn cô sẽ sống một cuộc sống giàu có.
Khi đồng hồ điểm năm giờ, Lý Diệu Linh lấy túi của mình rồi về phía cửa. Ánh nắng hanh hao của buổi chiều tà ập đến khi cô bước ra ngoài, cô đắm mình trong không khí trong lành, mỉm cười với dòng người nhộn nhịp trước mặt. Cô không thể nhớ từ khi nào cô cảm thấy sảng khoái như bây giờ.
Quay gót lại, cô bắt đầu đi xuống vỉa hè về phía trường đại học X. Sau vài bước, cô dừng lại khi nghe ai đó gọi tên mình. Cô quay lại và thấy Trịnh Thừa Hạo đang đi về phía cô từ phía đối diện của khu nhà. Mỉm cười nổi bật, anh vẫy tay với cô. Lý Diệu Linh đứng đó, chờ anh đến gần.
"Em đi đâu vậy?" Anh hỏi, dừng lại trước mặt cô. "Em nghĩ..."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!