Vài phút sau, Lý Diệu Linh nhìn Ngụy Tân Vũ - người đang nhìn chăm chằm vào Trịnh Thừa Hạo với sự mâu thuẫn và thù hận rõ ràng. Cô ngồi trước mặt Ngụy Tân Vũ, Trịnh Thừa Hạo ngồi bên cạnh cô tại một cái bàn gần cửa sổ màu trắng sau khi đã gọi món, cô lắng nghe những cuộc trò chuyện lấp đầy xung quanh họ.
"Rất vui được gặp cậu, tôi là Trịnh Thừa Hạo." Anh vui vẻ giới thiệu bản thân với bàn tay chìa ra để chờ cái bắt tay của Ngụy Tân Vũ. Sau mười giây khi Ngụy Tân Vũ không bắt tay, Trịnh Thừa Hạo rút tay lại, mỉm cười để xua đuổi sự lúng túng đang vây quanh anh.
Lý Diệu Linh nheo mắt lại nhìn Ngụy Tân Vũ, tự hỏi cậu đang làm gì. Thực tế không có lý do gì để cậu thô lỗ với Trịnh Thừa Hạo như vậy nhưng lên tiếng mắng cậu sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên khó xử hơn.
"Diệu Linh đã nói với tôi rất nhiều điều về cậu." Trịnh Thừa Hạo tiếp tục.
"Hả?" Ngụy Tân Vũ liếc nhìn cô sau đó quay lại với Trịnh Thừa Hạo. "Vậy thì anh phải biết rằng tôi lớn lên cùng cô ấy và chúng tôi rất thân thiết."
Sự thôi thúc muốn đảo mắt trước sự lố bịch của cậu trở nên rất mạnh mẽ. "Vậy à?" Trịnh Thừa Hạo tiếp tục mỉm cười ngây thơ.
"Đúng vậy." Ngụy Tân Vũ cứng nhắc nói.
Lý Diệu Linh nói thêm. "Tân Vũ học chung lớp với em trai em, chúng nó trở thành bạn thân của nhau, vì vậy cậu ấy cũng giống như em trai của em vậy."
"Tất nhiên." Ngụy Tân Vũ mỉm cười có chủ đích và liếc nhìn cô. "Và tôi luôn là người giúp Diệu Linh đi lại. Không có tôi, chị ấy không có ai khác để dựa vào."
Trịnh Thừa Hạo liếc nhìn cô, Lý Diệu Linh lại bật ra một tiếng cười lo lắng khác. "Chuyện này... tôi không nhớ."
"Em luôn nhớ những lần chúng ta ở bên nhau." Ngụy Tân 'Vũ trầm ngâm nhíu mày. "Chị không có ai khác ngoài em."
Lý Diệu Linh cần lưỡi sau đó quay sang Trịnh Thừa Hạo. "Em đã nói với anh rằng cậu ấy là một người bạn tuyệt vời. Cậu ấy đã giúp đỡ hai chị em em rất nhiều. Em rất biết ơn cậu
Cô ném cho Ngụy Tân Vũ một cái liếc mắt khi Trịnh Thừa Hạo vòng tay qua ghế của cô và hỏi Ngụy Tân Vũ. "Tôi nghe nói cậu đang học đại học. Cậu học ngành gì vậy?"
"Tôi học luật." Ngụy Tân Vũ tự tin trả lời. "Tôi nghe nói luật sư được trả lương cao." Cậu nhìn cô. "Vì vậy tôi muốn trở thành một luật sư giỏi để giúp đỡ người khác có cuộc sống tốt hơn."
"Điều đó nghe có vẻ tuyệt vời nhỉ." Trịnh Thừa Hạo khen ngợi.
“Còn anh?"
"Tôi đang học quản lý kinh doanh." Anh trả lời. "Tôi sẽ tốt nghiệp vào tháng tới."
"Sau đó... anh sẽ đi làm?"
Trịnh Thừa Hạo gật đầu. "Tôi sẽ vào làm việc trong công ty của ba tôi."
"Ba anh sở hữu công ty?" Ngụy Tân Vũ tiếp tục nhướng mày, Lý Diệu Linh trở nên lo lăng.
Nghiêng người về phía trước, cô cố tình nói to. "Sao thức ăn còn chưa mang ra. Tôi đói quá."
Một tiếng kêu bất ngờ vang lên từ môi cô khi Ngụy Tân Vũ đá chân cô từ dưới gầm bàn. Trịnh Thừa Hạo lo lẳng hỏi. "Chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì." Cô nói dối.
"Anh đi vệ sinh một chút, anh sẽ trở lại ngay." Anh nói trước khi rời khỏi bàn.
Ngay khi anh rời đi, Ngụy Tân Vũ nghiêng người về phía trước. "Ba anh ta có công ty. Đó có phải là những gì chị đang theo đuổi không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!