Anh rất lo cho Lý Diệu Linh khi mà bây giờ chủ tịch Ngõ đang ở phía sau, theo dõi công việc của anh. Có ông ở bên cạnh, điều đó có nghĩa là Ngô Huyền Sương cũng sẽ lảng vảng bên anh, anh không thể tin rằng Lý Diệu Linh đã nói với anh toàn bộ sự thật trước đó. Ngô Huyền Sương bước vào. phòng ngủ của họ để nói những lời lẽ không hay.
Anh ghét việc Ngô Huyền Sương đã tự ý vào phòng ngủ của mình - không gian riêng tư và cá nhân của anh. Không ai khác ngoài Lý Diệu Linh được bước vào căn phòng đó.
Sau bữa tối, Gia Kỳ rủ Lý Diệu Linh vào phòng mình chơi, Trịnh Thừa Tuấn tiễn hai cha con Ngô Huyền Sương ra cửa. Trịnh Thừa Hạo thu dọn chén đĩaa rồi mang chúng đến nhà bếp nơi mẹ anh hiện đang sắp xếp chúng vào bồn để rửa dễ dàng hơn.
"Mẹ có cần con giúp không?" Anh đề nghị
"Không sao. Đó là nhiệm vụ của mẹ mà." Bà mỉm cười với anh. "Con chơi với Gia Kỳ đi"
"Nó đang ở với Diệu Linh." Trịnh Thừa Hạo nói, đặt chén đĩa dơ lên bàn. "Con biết con đã hỏi mẹ chuyện này rồi
nhưng, mẹ nghĩ gì về Diệu Linh? Mẹ hãy nói thật."
"Thừa Hạo, mẹ không nghĩ rằng con lại đưa ra quyết định tốt nhất cho cả cuộc đời mình."
Anh vui vẻ cười rạng rỡ. "Thật sao mẹ?"
Mã Tuệ Đồng chạm vào tay anh để truyền đạt sự chân thành của mình và nhìn thẳng vào mắt anh. "Mẹ thực sự thích Diệu Linh. Nhìn con bé, mẹ có thể thấy rằng cô ấy sẵn sàng hy sinh bất cứ điều gì cho những người thân yêu của mình. Cô ấy thực sự xinh đẹp và có một trái tim nhân hậu. Con chọn người khá tốt."
Trịnh Thừa Hạo không thể ngăn mình mỉm cười. "Con không biết phải nói gì. Mẹ đột nhiên khiến con không nói nên lời."
Một tay ôm lấy anh, bà nhẹ nhàng võ nhẹ lên lưng anh. "Đó là những gì mẹ muốn nói."
Trịnh Thừa Hạo rời khỏi nhà bếp, thấy Lý Diệu Linh đang ngồi trên sàn nhà với Gia Kỳ cùng nhau läp ráp mô hình đua xe của cậu bé. Trong khi quan sát từ ngưỡng cửa, anh có thể hình dung ra một bức tranh hoàn hảo nhất trong đầu - trở về nhà sau một ngày dài làm việc để được hồi sinh khi nhìn thấy Lý Diệu Linh với đứa con của họ, để ăn tối với gia đình nhỏ của anh, cùng nhau ngắm sao rồi sau đó năm trên giường với Lý Diệu Linh vào ban đêm.
Khi Gia Kỳ đột nhiên ngước lên để đón nhận ánh mắt của anh, anh đưa một bàn tay lên môi để ra hiệu cho cậu bé im lặng. Sau đó từ từ đến gần Lý Diệu Linh từ phía sau, đột ngột ôm cô vào vòng tay anh. Khi thấy cô giật mình, Gia Kỳ bật cười.
"Anh làm em giật cả mình, suýt đứng tim đấy” Lý Diệu Linh nói khi anh chuyển sang ngồi bên cạnh cô.
Trịnh Thừa Hạo tinh nghịch chỉ ngón tay vào đầu cô. "Em còn trẻ mà cứ như bà cụ non."
"Không nói về tuổi tác, anh làm bất thình lình như vậy sẽ khiến người khác sợ hãi. Chẳng lẽ không đúng sao, Gia Kỳ?" Lý Diệu Linh quay sang cháu trai. "Người lớn sẽ luôn biết cách vui chơi."
"Vậy chúng ta có thể ăn kem được không?" Gia Kỳ hỏi. "Không" Trịnh Thừa Hạo ngay lập tức từ chối.
Cháu trai của anh xụ mặt xuống. "Tại sao chứ? Cô Linh đến rồi."
Lý Diệu Linh nhướng mày khi Trịnh Thừa Hạo liếc nhìn mình. Đứng dậy, Trịnh Thừa Hạo ăm Gia Kỳ lên, xoay người cậu trong không trung, trước khi thả cậu xuống đất.
"Cẩn thận! Coi chừng rớt thăng bé." Lý Diệu Linh nói với vẻ hoảng loạn, cô đứng dậy từ phía sau
Gia Kỳ cười lớn trước khi Trịnh Thừa Hạo nhấc cậu lên lần nữa rồi đặt chân cậu xuống sàn. "Hai cậu cháu thường xuyên làm điều này. "
Trịnh Thừa Hạo vỗ nhẹ vào lưng Gia Kỳ. "Đi tắm đi."
Xoay người, Gia Kỳ kéo tay anh. "Cậu đi cùng con."
Anh liếc nhìn từ Gia Kỳ đến Lý Diệu Linh với khao khát được bước ra ngoài với cô và dành phần còn lại của buổi tối để ở bên cạnh cô.
Mim cười, Lý Diệu Linh nói. "Tiếp tục chơi đi. Em cũng chuẩn bị đi tắm."
Cho phép Gia Kỳ kéo mình về phía trước, Trịnh Thừa Hạo liếc nhìn Lý Diệu Linh, mỉm cười với cô trước khi biến mất khỏi phòng.
Vài phút sau khi đổ đầy nước trong bồn cùng với xà phòng ngập tràn, hai chú cháu trèo vào bồn tăm. Trịnh Thừa Hạo bắt đầu gội đầu cho cháu trai nhỏ của mình. Bong bóng bay lên không trung khi Gia Kỳ dùng tay gom chúng lại và thổi phù phù.
"Quay lại, cậu cần phải chà lưng cho con." Trịnh Thừa Hạo hướng dẫn.
"Cậu." Gia Kỳ nói.
"Hửm?"
"Tại sao cậu không hỏi cô Linh?"
"Hỏi cái gì?"
"Tắm chung với chúng ta."
"Thắng nhóc này...' Trịnh Thừa Hạo cao giọng nói.
Gia Kỳ cười. "Tại sao? Chỉ là tắm thôi mà. Đúng không?”
Trịnh Thừa Hạo không biết giải thích như thế nào cho phù hợp với lứa tuổi của Gia Kỳ, anh đành im lặng trong một phút. Sau đó, cuối cùng anh cũng xoay sở được. "Gia Kỳ, con không được yêu cầu cô Linh tắm chung với con. Cô ấy... cô
ấy là người lớn. Hiểu chưa?"
Gia Kỳ quay đầu lại nhìn cậu mình, nhíu mày bối rối. "Tại sao?"
"Cậu đã nói là không được." Trịnh Thừa Hạo nói.
"Vậy cậu đã tăm với cô Linh chưa?”