Lý Diệu Linh cắn môi dưới, tự hỏi liệu cô có kích động anh hay cô đã khiến anh ngại ngùng.
"Tôi cảm thấy đói." Anh nói. "Cô có phiền không nếu tôi lấy phần bánh của Minh Long? Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ giận đâu."
"Không phiền chút nào cả" Lý Diệu Linh vui vẻ mở chiếc hộp, anh nghiêng người để lấy một chiếc bánh khác cho mình. Nếu cô muốn giành được sự chú ý của anh, cô phải làm nhiều hơn thế này. Nhìn chăm chäm vào anh từ khóe mắt, cô cần lưỡi trong khi suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.
"Tôi nghe nói ba anh bị bệnh." Lý Diệu Linh lên tiếng, anh chợt nhìn cô.
Bên trong cô hét lên, đúng rồi, tiếp tục nhìn tôi như vậy.
"Xin lỗi." Cô gãi căm. "Chỉ là... tôi nghe bạn tôi nói điều đó."
"Vậy à" Anh mỉm cười tử tế. "Ừ, đó là sự thật. Ba tôi bây giờ năm liệt giường, sau một cơn đột quy. Người này truyền miệng người kia, cho nên hầu như mọi người đều biết hết."
"Thật sao?" Cô hỏi. "Tôi xin lỗi vì đã tọc mạch chuyện gia đình anh."
Trịnh Thừa Hạo läc đầu. "Tôi không ngại đâu. Điều tôi nghĩ là những người cố gắng tránh chủ đề này và hành động như thể tôi thật đáng thương. Tôi thực sự ghét điều đó."
Cô gật đầu để thể hiện sự hiểu biết của mình và quan sát anh. Chắc anh buồn lắm. Lý Diệu Linh hiểu điều đó diễn ra như thế nào. Những người bị ảnh hưởng cá nhân bởi một vấn đề gia đình sẽ hành động ít tử tế hơn với những người thương hại họ hơn là với một người hiểu họ. Nếu cô sử dụng điều này để đến gần anh hơn, kế hoạch của cô sẽ thành công.
"Tất nhiên là không." Cô nói. "Anh không đáng thương chút nào."
Trịnh Thừa Hạo quay sang nhìn cô như thể ngạc nhiên trước khi cười nhưng là một nụ cười ngại ngùng. Lý Diệu Linh cùng cười với anh. Đột nhiên có ai đó ngồi chen vào giữa họ, buộc cô phải dịch sang một bên.
"Đừng nói với tôi rằng hai người đã trở nên thân thiết khi tôi văng mặt" Ôn Minh Long ngồi xuống.
Nội tâm của Lý Diệu Linh ầm ầm, cô cố gắng không bực tức vì sự gián đoạn này. Cuộc trò chuyện với Trịnh Thừa Hạo đang diễn ra suôn sẻ, hoàn toàn suôn sẻ, vậy mà...
"Ừm, vì cậu ở đây rồi, tôi nên đi" Trịnh Thừa Hạo đứng dậy sau đó nói với cô. "Cảm ơn vì chiếc bánh pizza."
Mim cười, Lý Diệu Linh gật đầu và nhìn theo một cách mãnh liệt khi Trịnh Thừa Hạo bước đi trong khi Ôn Minh Long cứ nói lải nhải bên tai cô. Chắc chắn, cô tự hứa, cô nhất định sẽ có được anh.
"Con về nhà sớm thế?" Mẹ anh nói khi anh bước vào bếp để lấy một ly nước.
Ngồi vào bàn với đôi chân ngắn của mình, Gia Kỳ cười toe toét với anh. Đi về phía cậu bé, Trịnh Thừa Hạo xoa đầu nó.
"Cậu Thừa Hạo." Cậu bé gọi. "Ăn ngũ cốc với con."
"Được rồi." Anh trả lời rồi quay đầu lại khi nghe giọng nói của mẹ mình.
"Thỉnh thoảng con về nhà muộn cũng được mà. Con không có bạn bè để giao lưu sao?"
"Minh Long đang bận tán tỉnh, con không muốn làm kỳ đà cản mũi cậu ấy." Anh trả lời. "“Tán tỉnh là gì vậy cậu?" Gia Kỳ ngước lên nhìn anh với đôi mắt to tròn.
Ngay sau đó Trịnh Thừa Hạo cười cúi xuống giải thích. "Đó là một phương pháp mà những người đàn ông trưởng thành hay sử dụng."
"Là sao ạ?"
"Ừm..." Anh nhíu mày suy nghĩ. "Là... nếu một chàng trai thích một cô gái nào đó, anh ấy sẽ tán tỉnh cô ấy."
Gia Kỳ cười khúc khích vui vẻ. "Cậu cũng tán tỉnh?"
Bật ra một tiếng cười, Trịnh Thừa Hạo xoa đầu thắng bé, quay lại nhìn thấy mẹ mình đang nhìn hai cậu cháu một cách vui vẻ.
"À, đúng rồi” Bà nói. "Chủ tịch Ngô đã gọi cho ba con về việc sắp xếp con có một buổi hẹn với con gái của ông ấy. Cô gái ấy lớn hơn con một vài tuổi nhưng cô ấy vẫn chưa kết hôn và có kinh nghiệm làm việc trong công ty. Ba con đồng ý rằng nếu hai đứa hợp nhau và kết hôn, sau này con sẽ dễ dàng điều hành công ty hơn."
"Chủ tịch Ngô?" Anh nhướng mày.
"Ừ. Ba con muốn nói chuyện với con về chuyện này vào. hôm nay. Con nghĩ sao?”
Đầu tiên, anh nở một nụ cười im lặng với mẹ rồi kéo chiếc ghế ở bàn ra và ngồi xuống. Nhìn thấy vết đầu mỡ do miếng xúc xích mà Lý Diệu Linh để lại trên quần, anh nở một nụ cười nhẹ, hài hước khi nghĩ về nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!