CHƯƠNG 101: CHO CÔ MỘT ĐỜI VINH QUANG
“Diêu, xin lỗi, mẹ không nên đưa bọn họ vào, mẹ…” Sau khi đợi người của nhà họ Thẩm đi hết, Vương Thu Cúc ngây ngốc gọi Lâm Chi Diêu một tiếng, vẻ mặt mang theo sự hối lỗi sâu sắc.
Lâm Chi Diêu mỉm cười với Vương Thu Cúc, lắc đầu nói: “Không sao đâu mẹ, coi như bọn họ hôm nay không đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến. Những người của nhà họ Thẩm này hoàn toàn là kẻ hám lợi, những năm này bọn họ đối với Mộng Thần luôn nhăm nhe trói buộc, hôm nay kết quả này cũng khá tốt. Mộng Thần với bọn họ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, tuy nói bớt đi chút tình thân, nhưng tình thân của những người nhà họ Thẩm không cần cũng được, bọn họ căn bản không phải là tình thân, bọn họ hoàn toàn chính là một lũ đỉa bám lên người Mộng Thần mà hút máu!”
Vương Thu Cúc vô cùng tán đồng với lời nói của Lâm Chi Diêu, nghĩ tới Vương Thu Cúc bà ta gả vào nhà họ Thẩm hơn 20 năm, đứa con dâu nhà họ Thẩm như bà ta bị bà cụ Thẩm ức hiếp hơn 20 năm, bà ta trước đây trút giận lên người Thẩm Mộng Thần, có một nửa chính là tức giận nhà họ Thẩm, sau đó chuyển lên người Thẩm Mộng Thần.
Bây giờ bản thân đã tìm được chàng rể tốt như Lâm Chi Diêu, trong lòng Vương Thu Cúc hận không thể mau chóng đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Thẩm. Dù sao chồng bà ta, ba của Mộng Thần đã mất sắp được hai năm rồi. Bà ta sớm đã không muốn nhìn sắc mặt của người nhà họ Thẩm nữa rồi, trong lòng sớm đã không muốn chịu sự bạc bẽo đó, chỉ là trái tim của Mộng Thần quá lương thiện.
Lâm Chi Diêu vốn muốn lên lầu, đột nhiên cơ thể khựng lại, trong đầu hình như nghĩ tới cái gì đó, vì thế xoay người đi xuống cầu thang đến trước mặt Vương Thu Cúc, nhíu mày hỏi: “Mẹ, vừa rồi Mộng Thần nói cô ấy muốn đổi thành họ Lãnh? Họ Lãnh là họ của mẹ cô ấy, chuyện này con thật sự không biết, mẹ có thể nói cho con không?”
Vương Thu Cúc sau khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Chi Diêu, sắc mặt tái trắng, ánh mắt trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp, há há miệng cuối cùng thở dài một cách nặng nề, vẻ phức tạp giữa chân mày càng sâu.
Lâm Chi Diêu thấy biểu cảm này của Vương Thu Cúc, trong lòng anh càng tò mò. Không nhịn được hỏi: “Mẹ nói cho con biết, rốt cuộc chuyện là như nào? Biểu cảm này của mẹ khiến trong lòng con có hơi bất an, mẹ ruột của Mộng Thần bây giờ còn sống không?”
“Không còn sống, chết rồi!” Sắc mặt của Vương Thu Cúc lập tức thay đổi lớn, lập tức buột miệng nói ra, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
Trong lòng Lâm Chi Diêu khẽ động, nhìn sâu vào Vương Thu Cúc, theo bản năng anh cảm thấy trong này có chuyện gì đó, có ẩn tình.
Vương Thu Cúc thấy Lâm Chi Diêu nhìn bà ta chằm chằm, bất tri bất giác trên trán cũng toát mồ hôi lạnh, vội nói: “Ài, đều là người số khổ, hơn 20 năm trước mẹ ruột của Mộng Thần – Thu Nhã với mẹ là bạn thân nhất, lúc đó mẹ ruột của Mộng Thần bà ấy yêu ba của Mộng Thần, chỉ là sau này ba của Mộng Thần chưa có chọn mẹ, hai người bọn họ ở bên nhau chưa bao lâu thì Thu Nhã đã mang thai Mộng Thần, lúc đó Thu Nhã còn chưa có kết hôn với ba của Mộng Thần. Khi hai người bọn họ vốn định kết hôn, Thu Nhã đã sinh non, lúc đó điều kiện chữa trị kém, Mộng Thần giữ được rồi, Thu Nhã lại không giữ được, ài…”
Vuơng Thu Cúc xua xua tay nói: “Không nói nữa không nói đến chuyện đau lòng đó nữa, Diêu Nhi à, chuyện này sau này con cũng đừng hỏi nữa. Chúng ta bây giờ sống rất tốt, đừng hỏi nữa haizzz…” Vương Thu Cúc lại thở dài mấy tiếng, sau đó đi về phòng.
Lâm Chi Diêu nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Vương Thu Cúc, lông mày nhíu lại, theo bản năng Lâm Chi Diêu cảm thấy trong này có chút không đúng. Nhưng anh bây giờ cũng không muốn nghiên cứu sâu, mặc kệ mẹ ruột của Thẩm Mộng Thần rốt cuộc có chết hay chưa, anh đều là chồng của cô. Hơn nữa Lâm Chi Diêu tin chắc cho dù nhà họ Lãnh đó sau này dám ra gây chuyện, anh cũng không sợ!
Lâm Chi Diêu không tiếp tục nghĩ về chuyện đó nữa, mà đi lên lầu trở về phòng ngủ, vừa rồi cảm xúc của Thẩm Mộng Thần dao động rất lớn, anh phải mau chóng đi xem thử.
Chỉ là Lâm Chi Diêu vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, Thẩm Mộng Thần đã trang điểm xong xuôi lại, mỉm cười với anh, sau đó cái miệng rất đáng yêu nói: “Ông xã, bụng của em đói rồi, vừa rồi nói chuyện quá lớn tiếng, không có sức rồi…”
Lâm Chi Diêu sững người, ở trong suy nghĩ của anh, Thẩm Mộng Thần không phải nên chùm chăn khóc sao? Nhưng lúc này thế nào lại có trạng thái như này? Anh vốn còn muốn an ủi Thẩm Mộng Thần một phen. Bây giờ hình như lời an ủi nghĩ được trong bụng đều không dùng được rồi?
“Mộng Thần, em vẫn ổn chứ? Thật sự không sao chứ?” Lâm Chi Diêu có hơi lo lắng nói với Thẩm Mộng Thần. Anh thật sự sợ Thẩm Mộng Thần nghĩ không thông suốt. Dù sao vừa rồi Thẩm Mộng Thần cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Thẩm rồi, ngay cả họ cũng đổi rồi. Chưa kể, cái tên Lãnh Mộng Thần này cũng khá hay, khá có khí chất.
Thẩm Mộng Thần lắc đầu nói: “Em không sao, anh đừng lo lắng, rất nhiều chuyện không phải trong lòng em nghĩ thế nào thì là thế đó. Em đã mất đi ba em, nửa năm trước em cũng suýt nữa mất đi anh. Lâm Chi Diêu, mấy ngày trước khoảnh khắc cùng anh đi đăng ký lại thì em muốn một dao cắt đứt với nhà họ Thẩm rồi. Em đã mất đi một người đàn ông yêu em nhất, em không thể lại mất đi anh nữa, ông xã, em yêu anh, em rất cần anh, muốn ôm…”
Thẩm Mộng Thần nói rồi thì khẽ mỉm cười giang hai tay với Lâm Chi Diêu. Trong lòng Lâm Chi Diêu dấy lên một tia cảm động, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc, cùng Lâm Chi Diêu ôm lấy nhau.
“Ông xã, mẹ ruột của em chết rồi, ba em cũng đi rồi, em bây giờ lại đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm rồi. Em ở trên đời này thật sự không có người thân rồi, anh sau này không được phép bắt nạt em, thật sự không thể bắt nạt em, em chỉ còn một người thân là anh thôi…” Thẩm Mộng Thần nũng nịu cái miệng nhỏ cố ý giả bộ đáng thương, nói đùa với Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu đưa tay gảy nhẹ cái mũi nhỏ của Thẩm Mộng Thần, lúc này trong lòng anh chỉ có sự cảm động ngập tràn, trong bầu không khí này không cần nói gì cả, ôm chặt Thẩm Mộng Thần là đủ rồi.
Lâm Chi Diêu sau khi ôm chặt Thẩm Mộng Thần một lúc lâu, khẽ nói bên tai người đẹp: “Được, anh đồng ý với em, đại mỹ nữ đáng yêu nhất xinh đẹp nhất sexy nhất dịu dàng nhất trên thế giới…”
Lâm Chi Diêu hà hơi vào bên tai Thẩm Mộng Thần, khiến cổ của Thẩm Mộng Thần đều đỏ lên, Thẩm Mộng Thần lại nói với Lâm Chi Diêu: “Được, đây là anh nói đó, vậy anh sau này không được phép ám muội với mỹ nữ khác nữa…”
Lâm Chi Diêu bỗng xấu hổ rồi, vội lắc đầu nói: “Trời đất chứng giám, anh tuyệt đối sẽ không ám muội với người phụ nữ khác…”
“Hừ…” Thẩm Mộng Thần bĩu môi nói: “Ai tin chứ, có cô gái tên Ân Nhất Tiếu, nửa năm trước khi anh với em ly hôn, ở cửa ủy ban nhân dân, cô ấy còn ở trước mặt em, hôn anh một cái, anh đừng nói không có chuyện này?”
Khóe môi của Lâm Chi Diêu giật giật, người phụ nữ quả nhiên là ghi thù, phụ nữ càng xinh đẹp càng ghi thù sao? Lâm Chi Diêu nhìn vào ánh mắt đang rất bất thiện của Thẩm Mộng Thần nhìn chằm chằm anh.
Anh vội nói: “Ờm, chuyện đó, lúc đó không phải là vì giận em sao, anh sớm đã giải thích với em rồi. Ân Nhất Tiếu là anh tốn tiền thuê, hơn nữa cô ấy bây giờ sớm đã không ở Nam Giang rồi…”
Thẩm Mộng Thần tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Chi Diêu hỏi: “Vậy ý của anh có phải là cô ấy nếu như còn ở Nam Giang, hai người các anh vẫn có chuyện?”
Mẹ nó… lúc này Lâm Chi Diêu muốn tìm bức tường chết quách cho xong. Cái này giải thích thế nào…
Thẩm Mộng Thần gật đầu: “Ừm, Ân Nhất Tiếu đó thì bỏ qua, nào nào nào, chúng ta nói đến chuyện của Trần Viên Viên chứ?”
“Anh xem cô ấy là em gái!” Lâm Chi Diêu lập tức đưa tay ra thề với Thẩm Mộng Thần, ánh mắt kiên định, không hề có chút tránh né. Cầu sống trước còn hơn.
Thẩm Mộng Thần sau khi nhìn Lâm Chi Diêu chăm chú một lúc, đột nhiên giả bộ khóc to: “Hu hu hu, bên cạnh anh đều từng có mấy người phụ nữ rồi, em thì chỉ một mình anh, yêu đương với anh, còn gả cho anh rồi… em thiệt thòi nha…”
Lâm Chi Diêu lúc đó nổi giận: “Nói cái gì chứ! Anh yêu em lâu như thế, em bây giờ mới ở bên anh, em biết anh đau lòng nhiều cỡ nào không? Tìm một người không phải là em, lại tìm một người vẫn không phải là em… Em biết anh buồn nhiều lắm không?”
“Hừm…” Thẩm Mộng Thần lập tức ngây dại, hoàn toàn ngây dại rồi, cô nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của Lâm Chi Diêu, trong lòng nhớ tới những chuyện đã trải qua cùng với Lâm Chi Diêu, phát hiện câu nói này của Lâm Chi Diêu thật sự không có tật gì cả.
Nhưng cô tại sao lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm chứ?
Trong lòng Lâm Chi Diêu thầm đắc ý, tình trường này của anh, tuyệt đối được điểm tuyệt đối nha. He he he… he he… khi Lâm Chi Diêu đang cười, đột nhiên cảm thấy trên cánh tay đau nhói một trận, cúi đầu nhìn, phát hiện Thẩm Mộng Thần đang há cái miệng nhỏ cắn vào cánh tay của anh…
“Em cắn anh làm gì?” Lâm Chi Diêu nghi hoặc hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!