CHƯƠNG 127: TÌNH HÌNH NHÀ HỌ LÂM
Mười giây sau khi Lâm Chi Diêu rời khỏi cổng tập đoàn Thiên Hải, một tên sát thủ đeo mặt nạ đen xuất hiện ở vị trí cuối cùng mà Lâm Chi Diêu dừng lại. Phía sau hắn ta còn có hơn chục tên sát thủ khác đang đứng.
Tên sát thủ đeo mặt nạ ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào nước mưa rơi trên mặt đất, sau đó đưa ngón tay vào trong miệng, nếm và nói: “Nhà họ Lâm đúng là danh bất hư truyền,chất độc đứng hàng thứ ba trong tổ chức bị hóa giải vậy sao? cái này à? Nhưng mày bị thương nặng đêm nay chạy không thoát đâu…”
Gã đàn ông đeo mặt nạ nói tiếng Trung Quốc sứt sẹo, dứt lời, trên mặt hắn nở một nụ cười phấn khích. Dẫn theo mấy tên sát thủ phía sau, truy giết về hướng Lâm Chi Diêu đã chạy trốn…
Trong màn mưa phía xa kia, Lâm Chi Diêu bóp nát một chiếc cúc áo thủy tinh trên quần áo. Sau khi nát vụn, có một tia sáng đỏ mờ nhạt xẹt qua. Đây là nút ấn cầu cứu mà Dạ Nhất, người đứng thứ 7 trong danh sách tác chiến của nhà họ Lâm tự tay chế tạo. Sau khi bóp vỡ, Dạ Nhất sẽ cho người đến cứu anh …
Ngay khi Lâm Chi Diêu vừa ấn nút cầu cứu, dưới một gốc cây cổ thụ trong biệt viện Tử Trúc ở thành phố Nam Giang, Dạ Nhất mặc bộ đồ đen sắc mặt bỗng thay đổi. Anh nâng đồng hồ lên, kinh ngạc phát hiện vị trí của Lâm Chi Diêu lại ở thành phố Thiên Hải!
Thân hình Dạ Nhất vụt qua, và nhanh chóng biến mất khỏi biệt viện Tử Trúc. Chỉ vỏn vẹn ba phút, một chiếc trực thăng vũ trang được trang bị tối tân nhất hiên ngang lao vút từ sâu trong rừng phía sau sân biệt viện. Chiếc trực thăng bay về phía Thiên Hải với tốc độ nhanh nhất…
Trên trực thăng có tám thành viên tác chiến do chính Dạ Nhất huấn luyện. Tất cả họ đều toát ra khí chất lạnh lùng và nghiêm khắc. Còn Dạ Nhất thì đang điên cuồng gõ bàn phím trên máy tính quân sự. Anh và Lâm Chi Diêu đã đi cùng nhau bao nhiêu năm nay, cũng có bố trí ở thành phố Thiên Hải. Là anh và Lâm Chi Diêu. Không phải của nhà họ Lâm.
Bởi vì anh nhớ Lâm Chi Diêu đã từng nói. Nếu ai đó đến ám sát tôi, đừng bao giờ dùng đến dánh sách tác chiến nhà họ Lâm!
Vào lúc này, khi Dạ Nhất không ngừng gõ bàn phím, một loạt lệnh được đưa ra cho các thành viên tác chiến ở thành phố Thiên Hải. Chỉ trong hai năm qua, Lâm Chi Diêu vì bảo vệ Thẩm Mộng Thần đã điều động hầu hết các thành viên tác chiến trong nước đến thành phố Nam Giang. Chỉ có năm người vẫn ở lại Thiên Hải trong trường hợp khẩn cấp!
Đúng lúc này, Dạ Nhất trực tiếp ra lệnh đặc biệt cho năm người này: “Dùng tính mạng bảo vệ cậu chủ!” Nói xong câu này, đóng máy tính nhắm mắt lại. Anh đã gửi vị trí di chuyển của Lâm Chi Diêu cho năm người anh em kia. Việc còn lại nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, dù sao Dạ Nhất cũng đang ở thành phố Nam Giang, cho dù trực thăng có bay qua với tốc độ nhanh nhất có thể thì cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Anh không biết liệu Lâm Chi Diêu có thể trụ qua một giờ cuối cùng này hay không.
Bởi vì Dạ Nhất biết thực lực chiến đấu của Lâm Chi Diêu không thua kém mình, nếu không phải thật sự tới bước sinh tử, Lâm Chi Diêu cảm thấy mình không ứng phó nổi nữa, sẽ không bao giờ sử dụng nút ấn cầu cứu mà Dạ Nhất đã đưa cho anh.
Bây giờ Lâm Chi Diêu đã kích hoạt, có nghĩa là tình trạng của Lâm Chi Diêu bây giờ đang rất tồi tệ. Dạ Nhất nhắm mắt lại, ý chí giết người trong lòng đã tràn ngập. Bởi vì Lâm Chi Diêu cũng từng nói với anh: “Nếu tôi chết, nhất định là con cháu nhà họ Lâm!”
Đường đường là một gia tộc lớn như nhà họ Lâm, theo lý mà nói, sẽ không bao giờ để các con cháu làm chủ. Nhưng sau hàng nghìn năm, nhiều thứ đều sẽ thay đổi. Như Lâm Chi Diêu, trong thế hệ của ông nội anh, sức mạnh của con cháu đã vượt qua chủ thừa kế. Khi Lâm Chi Diêu còn nhỏ, đó là khi cha của Lâm Chi Diêu nắm quyền, nhà họ Lâm thậm chí còn gây chiến tranh giành.
Mặc dù cuộc chiến của con cháu họ Lâm mười năm trước cuối cùng cũng bị đàn áp. Tuy nhiên, chủ thừa kế nhà họ Lâm cũng bị tổn hại nặng nề, mẹ của Lâm Chi Diêu đã ra đi oan uổng trong trận đấu đá đó. Hôm nay, mười năm sau, cả hai bên đều đang tích lũy sức mạnh, chờ giết lẫn nhau. Phải nói rằng đây là nỗi buồn của nhà họ Lâm.
“Con cháu nhà họ Lâm, nếu đêm nay cậu chủ chết, các người đừng ai hòng sống sót! Dạ Nhất ta cho dù có lục tung chân trời góc bể, cũng tìm ra từng người rồi giết hết. Nếu không làm được, ta sẽ dẫn theo đàn em trở thành ác mộng cả đời này của các người!” Dạ Nhất hận thù nói.
Anh cùng tuổi với Lâm Chi Diêu, nhưng mồ côi từ nhỏ, từ khi biết hiểu chuyện thì đã được hà họ Lâm nuôi dưỡng, sứ mệnh cả đời của anh là bảo vệ Lâm Chi Diêu, dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ …anh là người mạnh nhất trong một nghìn đứa trẻ mồ côi mà chủ thừa kế nhà họ Lâm đã lựa chọn. Người bảo vệ cậu chủ mạnh nhất!
Tại năm nơi ẩn nấp ở thành phố Thiên Hải, năm thành viên đội tác chiến đi xe mô tô việt dã. Không thể lái xe trong thời tiết hôm nay của thành phố Thiên Hải, đường quá tắc nghẽn. Họ chỉ có thể đi xe mô tô để giải cứu Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu điên cuồng bỏ chạy, cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu, nhưng anh chỉ có một suy nghĩ, chính là chạy đúng hướng từ Thiên Hải về Nam Giang, như vậy có thể rút ngắn thời gian Dạ Nhất tìm được mình, nhưng bị thương quá nặng, dù kiên cường tới đâu, lâu dần anh đã cảm thấy khó thở, vì mất quá nhiều máu, thể lực suy kiệt nghiêm trọng …
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!