CHƯƠNG 144: VƯƠNG THU CÚC BỊ XEM THƯỜNG
Lâm Chi Diêu tán gẫu cùng Giang Hằng xong thì về nhà, Thẩm Mộng Thần đang nấu canh trong bếp, thấy Lâm Chi Diêu về thì cười nói: “Chồng chờ em một tí nha, em nấu cơm sắp xong rồi, em nấu canh hạt sen mà anh thích nhất đó.” Thẩm Mộng Thần cầm cái sạn vẫy vẫy Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu nở nụ cười đi tới phía sau Thẩm Mộng Thần, nhẹ nhàng ôm eo Thẩm Mộng Thần rồi hôn lến má cô một cái. Thẩm Mộng Thần mặt đỏ đến tận cổ: “Đừng quậy, mẹ…mẹ còn đang ở đây đó.” Thẩm Mộng Thần đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói với Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu quay đầu nhìn, thật sự nhìn thấy Vương Thu Cúc đang lấy đồ từ tủ lạnh ở bên cạnh. Ặc…Khuôn mặt của Lâm Chi Diêu xoạt một cái đỏ lựng, nhanh chóng buông Thẩm Mộng Thần ra.
Vương Thu Cúc nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ ân ái nhau trước mặt, trong lòng bà lại rất vui vẻ, vội vàng bày ra bộ dạng từng trải nói: “Mẹ không nhìn thấy cái gì hết, ha ha, các con cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi, mẹ đi ra ngoài một chút, gần đây mẹ có quen một bà bạn, mẹ đi tìm bà ấy, một tiếng nữa sẽ về…”
Vương Thu Cúc càng nói càng khiến hai người thêm lúng túng. Đợi Vương Thu Cúc đi rồi, Thẩm Mộng Thần xoay người hung hăng bấm một cái lên tay Lâm Chi Diêu, đỏ mặt thẹn thùng nói: “Anh xem đi, tất cả đều tại anh! Ngại chết mất, mẹ còn đang ở nhà mà anh còn động tay động chân với em…Anh xem, mẹ thấy hết rồi đó.”
Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Mộng Thần xinh đẹp, đến tức giận cũng mê người như vậy. Trong lòng đột nhiên trở nên kích động, ôm chầm lấy eo thon của Thẩm Mộng Thần, nói vào tai Thẩm Mộng Thần: “Vợ à, bây giờ mẹ đi rồi, anh có thể táy máy tay chân rồi chứ? Mấy ngày nay anh bị thương, hai đưa mình vẫn chưa cái kia đó…Em có muốn không?”
Thẩm Mộng Thần chấn kinh, hung hăng liếc Lâm Chi Diêu: “Anh muốn chết à, mẹ em rất nhanh sẽ về đó.”
Lâm Chi Diêu ra vẻ đáng yêu nói với Thẩm Mông Thần rằng: “Nhưng mà vợ à, anh muốn em…, em nhìn đi chúng ta chỉ mới vừa kết hôn thôi.”
Thẩm Mộng Thần bị dáng vẻ đáng yêu thuần khiết của Lâm Chi Diêu làm xiu lòng, cô cắn môi nói với Lâm Chi Diêu: “Nhưng…Nhưng mẹ em sẽ về nhanh thôi.”
Lâm Chi Diêu thấy Thẩm Mộng Thần đang bị lay chuyển, vội nói: “Rất nhanh rất nhanh mà.” Lâm Chi Diêu nói rồi bắt đầu táy máy tay chân với Thẩm Mộng Thần.
“Ừm…Đi lên lầu đi, chỗ này không tiện.” Thẩm Mộng Thần thở hỗn hển nói.
Vương Thu Cúc ra khỏi cửa mà mặt vẫn cười rất tươi, ngay cả tinh thần cũng tràn trề năng lượng. Kể từ khi Lâm Chi Diêu tái hôn với Thẩm Mộng Thần tinh thần của bà ngày càng tốt lên, mỗi ngày đều rất tươi đẹp, bây giờ Lâm Chi Diên còn mua cả biệt viện Tử Trúc. Còn việc Lâm Chi Diên mua bằng cách nào Vương Thu Cúc không bận tâm. Bây giờ bà có thể sống ở đây, thử hỏi người nào ở tuổi như bà cũng có một cuộc sống như thế này đây?
Bà tự hỏi liệu những người hàng xóm trước đây của bà có ghen tức với bà hay không? Bây giờ Vương Thu Cúc sống trong nhung lụa. Mấy người trước đây còn xem thường bà bây giờ chắc thấy sang muốn bắt quàng làm họ với bà lắm rồi…Nghĩ vậy Vương Thu Cúc càng vui vẻ hơn, hít một hơi thật sâu, không khí tại biệt viện Tử Trúc lúc nào cũng trong lành như vậy.
“Ấy chà, Thu Cúc, có chuyện gì vui sao? Bà cười vui vẻ chưa kìa ha ha…” Một người phụ nữ trong quảng trường trước mặt thấy Vương Thu Cúc thì đi đến bắt chuyện. Bà ta mặc toàn đồ hiệu, vừa nhìn đã biết toàn là đồ đắc tiền. Chồng bà ta có công ty ở thành phố Nam Giang, gia sản cũng hơn mấy trăm tỷ, mỗi ngày bà ta đều đến khoe khoang trước mặt Vương Thu Cúc. Bà ta khinh thường loại nhà quê phát tài như Vương Thu Cúc đến tận xương tủy, từ cách nhìn của bà ta đối với Vương Thu Cúc cũng có thể nhìn ra, tuy thái độ có vẻ khách khí, nhưng sâu trong ánh mắt lại toát ra vẻ khinh bỉ.
Vương Thu Cúc nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bà ta cười nói: “Chị Đào, tôi đâu có vui gì đâu. Tôi chỉ nghĩ mình nên sống một cách vui vẻ thôi…” Vương Thu Cúc nói chuyện rất tôn trọng bà ta. Suy cho cùng, người phụ nữ tên Dương Đào này cũng là một người giàu có tại thành phố Nam Giang, bình thường bà ta cũng chỉ đi đến tụ điểm cao cấp tại thành phố Nam Giang, chồng bà ta cũng là nhà phát triển bất động sản giàu có.
Vương Thu Cúc muốn làm quen với bà ta và tiếp xúc với những người khác. Vì vậy, kể từ khi chuyển đến đây, Vương Thu Cúc đối với ai cũng rất dè dặt. Dù sao, người có thể ở chỗ này, chắc chắn không thể là người tầm thường được.
Dương Đào cười gật đầu với Vương Thu Cúc, rồi quay đầu đi không thèm đếm xỉa đến Vương Thu Cúc, thay vào đó bà ta lại tán gẫu vui vẻ với quý bà khác. Vương Thu Cúc xấu hổ cười cười, bà sống lâu như vậy đương nhiên hiểu bà ta đang có ý gì. Nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy ấm ức không thôi, nếu bà ta đã không muốn nói chuyện với bà, Vương Thu Cúc cũng không cần phải mặt nóng dán mông lạnh làm gì. Bà xoay người đi về một hướng khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!