Tập mới của chương trình tối nay khiến Tô Tuyết kinh ngạc, sự thay đổi quá lớn.
Không chỉ đổi tên chương trình mà ngay cả host cũng bị thay thế bằng host ngôi sao, thậm chí có nhiều thí sinh tên tuổi từng tham gia các cuộc thi khác và có tài ca hát siêu khủng khiến chương trình tăng lượt xem đột biến..
Điều đáng ngạc nhiên hơn là mặc dù lượt truyền miệng giảm nhưng số lượt click lại tăng lên khiến Tô Tuyết rất vui.
Ở bên cạnh, Chu Ngọc Hồng hài lòng nói: "Nhìn đi, mẹ đã nói rồi, tìm đúng cách là được mà, nhìn sự thay đổi của chương trình đi, khiến con vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhỉ!"
"Đứa nhỏ này thật sự có tâm tư với con, đây là đã thích con từ đáy lòng đó!"
Tô Quân cũng đồng tình: "Anh Đạo có ý với chị đó, lúc trước chị nghi ngờ anh Đạo của em rồi chị à, bây giờ em hỏi chị nhé, anh Đạo đối xử tốt với chị như vậy, lương tâm chị có đau không?"
Lương tâm thật sự không đau, nhưng Tô Tuyết cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô vốn định lợi dụng Tô Chính Đạo, nhưng cô không ngờ người ta lại thật lòng nỗi lực như vậy, điều này khiến cô bây giờ có chút khó xử, cô muốn gọi cho Tô Chính Đạo để nói tiếng cảm ơn, nhưng lại cảm thấy cảm ơn qua điện thoại thật sự quá hời hợt.
Vì thế, cỗ đã nghĩ tốt rồi, trưa ngày mai mời Tô Chính Đạo ăn bữa cơm là được, bày tỏ lòng biết ơn của cô với Tô Chính Đạo.
Trong lòng đã có quyết định, Tô Tuyết cũng an tâm vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó quay về phòng ngủ.
Tối hôm nay cô ngủ rất ngon, chuyện chương trình đã được giải quyết, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Tất nhiên, điều khiến cô vui nhất là cuối cùng cũng đạt được kết quả, cô muốn Trần Thanh Xuyên nhìn kỹ, không có Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết cũng sẽ có thể vượt qua khó khăn và làm cho chương trình trở nên tuyệt vời hơn!
...
Sáng hôm sau, Tô Tuyết đến công ty, trong lòng tràn đầy niềm hân hoan.
Tất cả mọi người đã xem chương trình tối qua và tất nhiên, họ rất vui khi chương trình đang trên đà sụp đổ lại có thể vực dậy lần nữa.
Tô Tuyết cũng rất cao hứng, cô tươi cười bước vào văn phòng, lập tức gọi cho Tô Chính Đạo.
Lần đầu tiên, không trả lời. Gọi lần hai thì đã có kết nối.
Sau khi nối máy, Tô Tuyết vui vẻ nói: "Tôi đã xem chương trình tối hôm qua rồi, cảm ơn anh vì đã làm ra những thay đổi đối với chương trình."
Đầu bên kia điện thoại, Tô Chính Đạo hỏi: "Cô bị bệnh à?"
Nụ cười tắt ngấm trên mặt Tô Tuyết, cô rất ngạc nhiên, không biết Tô Chính Đạo hiền lành điềm đạm này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau đó giọng nói của Tô Chính Đạo truyền qua điện thoại: "Đó là chương trình của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà của chúng tôi, các ngôi sao cũng thuộc Công nghiệp điện ảnh Tô Hà của chúng tôi, và ngay cả tên của chương trình cũng thuộc về Công nghiệp điện ảnh Tô Hà của chúng tôi, liên quan gì đến cô, cô còn cảm ơn tôi, cảm ơn cái rắm gì?"
"Ngu ngốc, dựa vào chút sắc đẹp mà đã muốn trêu chọc tôi, để tôi làm ngựa cho cô à, cô cho rằng tôi ngu sao? Tô Tuyết, tôi không ngại nói cho cô biết, tôi chơi phụ nữ còn nhiều hơn đàn ông thích cô đấy, cô còn muốn chơi mấy trò mèo này với tôi, chỉ số thông minh của cô thật đáng lo ngại đấy.”
"Mà này, tôi sợ cô vẫn không biết tại sao trang web lại muốn quyền hạn cấp một nhỉ? Quên nói cho cô biết, đây cũng là do tôi thông báo cho trang web, để bọn họ yêu cầu cô làm đấy. Cho nên hiện tại cô đã biết, tôi hoàn toàn không có hứng thú với cô, tôi chỉ hứng thú với chương trình trong tay cô thôi. Hiện tại bên tôi đã có toàn quyền, cho nên cô có thể chết được rồi.”
"Bây giờ cũng đã nói rõ rồi, nên cô đừng gọi cho tôi nữa, ok? Tạm biệt!"
Điện thoại bị cắt đứt, từ đầu đến cuối, Tô Tuyết còn không có cơ hội xen vào một câu.
Thật ra cũng không phải Tô Chính Đạo không để cho cô nói cái gì, mà là cô đang bị vây giữ trong sự kinh ngạc, há mồm ra cũng không có gì để nói.
Cô có thể nói cái gì chứ, quở trách Tô Chính Đạo ư? Theo lý thuyết thì nên quở trách, nhưng cô nên tự trách mình nhiều hơn, Tô Chính Đạo không hề cầm tay cô bắt cô phải ký giấy ủy quyền, là cô tự mình ký. Muốn trách thì cô chỉ có thể tự trách mình, bởi vì trước đó Trần Thanh Xuyên đã nhắc nhở cô rằng tuyệt đối không được ủy quyền cho Tô Chính Đạo, lúc đó cô cảm thấy Trần Thanh Xuyên đang nói bậy bạ vô nghĩa, hoàn toàn không coi trọng lời nhắc nhở của anh.
Bây giờ, điều vô nghĩa đã trở thành sự thật, cô thực sự ngu ngốc mà đã ủy quyền cho Tô Chính Đạo.
Và điều này cũng đồng nghĩa với việc cô đã hoàn toàn không liên quan với chương trình này, từ nay về sau không hề có gì liên quan nữa.
Giờ khắc này Tô Tuyết chỉ cảm thấy thế giới tối đen, cô không biết phải làm sao cả.
Nhưng thế giới mờ mịt rõ ràng không phải là kết thúc của vấn đề này.
Vì sau đó cô nhận được cuộc gọi từ cố vấn pháp lý của công ty chủ trì chương trình, họ thông báo rằng vì nghi ngờ việc dừng chương trình ban đầu là vi phạm hợp đồng nên văn hóa Đông Tinh phải bồi thường gấp ba lần, với tổng số tiền là 180 triệu. Nếu họ không thể thương lượng thân thiện và đạt được thỏa thuận trong vòng ba ngày, họ sẽ khởi kiện ra tòa, và tòa sẽ bảo toàn tài sản công ty của họ.
180 triệu, Tô Tuyết có thể kiếm 180 triệu ở đâu chứ?
Cô bắt đầu lý luận với luật sư bên kia: "Chương trình này không bị dừng lại, mà đã bị Công nghiệp điện ảnh Tô Hà đổi tên!"
Luật sư của bên kia cũng rất thực tế: "Theo thỏa thuận trong hợp đồng, thực tế là tên chương trình của chúng tôi đã bị đình chỉ, tên của chương trình mới không phải của chúng tôi, điều này cũng tạo thành một sự thật việc vi phạm hợp đồng của cô. Nếu Chủ tịch Tô Nếu có ý kiến gì, tôi nghĩ việc chúng ta tiến hành thủ tục pháp lý sẽ đơn giản và dễ hiểu hơn."
Cuộc gọi ngay lập tức bị cúp, luật sư thậm chí không muốn nói chuyện với Tô Tuyết, bởi vì thật sự không có chuyện gì để nói nữa, bọn họ đã nắm chắc phần thắng.
Tô Tuyết ôm trán, lúc này, cô cảm thấy đầu mình ong ong, như sắp nổ tung.
Cô hoàn toàn không ngờ, chỉ vì nhất thời tin tưởng mà đã dẫn đến kết quả tồi tệ như vậy, thậm chí công ty cũng sẽ bị sụp đổ theo.
Tô Tuyết chống bàn đứng lên, muốn nhờ thư ký gọi người tư vấn pháp luật qua để bàn cách giải quyết.
Vừa đứng lên, Tô Tuyết liền cảm thấy thế giới quay cuồng, cô trực tiếp ngã xuống đất...
Khi Tô Tuyết tỉnh lại, khu vực xung quanh đã được thay thế bằng những bức tường trắng, xung quanh cô vẫn còn thiết bị cung cấp oxy.
Nhìn cảnh vật xung quanh, Tô Tuyết lập tức nhận ra lúc này cô đang ở bệnh viện.
Bên cạnh, Chu Ngọc Hồng lo lắng hỏi: "Ôi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, chuyện gì xảy ra vậy hả?"
Tô Tuyết không nói gì, hiện tại cô cũng không muốn nói, thậm chí còn không muốn tỉnh lại, bởi vì những gì cô phải đối mặt khi tỉnh lại sẽ khiến cô đau đầu.
Cho dù Chu Ngọc Hồng hỏi cô như thế nào, cô cũng không nói, điều này khiến Chu Ngọc Hồng không còn cách nào, cuối cùng lấy điện thoại di động ra.
"Tốt hơn là mẹ nên gọi cho Tô Chính Đạo. Mẹ tin nếu Tô Chính Đạo ở bên con vào lúc này, tâm trạng của con sẽ tốt hơn rất nhiều."
Tô Chính Đạo, đến bây giờ rồi mà mẹ còn muốn gặp Tô Chính Đạo.
"Mẹ, con bị Tô Chính Đạo hãm hại đến mức bất tỉnh, mẹ còn muốn gọi cho anh ta ư?”
Chu Ngọc Hồng sững sờ, không hiểu chuyện gì. Mãi cho đến khi bị bà ta tra hỏi, Tô Tuyết mới sốt ruột nói ra sự thật.
Khi Chu Ngọc Hồng nghe những gì Tô Tuyết nói, bà ta lắc đầu nguầy nguậy.
"Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể, mẹ hiểu Tô Chính Đạo hơn ai hết, nó nhất định không phải loại người như vậy!"
Chu Ngọc Hồng vẫn cứng đầu, bà ta cho rằng Tô Tuyết đang cố tình nói dối mình.
Kết quả là, ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, âm thanh của Tô Chính Đạo đang chơi đùa với người phụ nữ vang lên lanh lảnh, như thể không chỉ có một người.