Trần Thanh Xuyên dẫn Tô Tuyết rời đi, như thể cũng lấy đi dây thanh âm của mọi người trong phòng bao.
Giờ phút này, tất cả đều cứng họng, từng người từng người một đều trợn mắt há hốc mồm.
Họ không thể ngờ rằng người chồng phế vật của Tô Tuyết lại là chu tịch chi nhánh của tập đoàn Đại Minh!
Và họ, vừa rồi ngay trong Đại Minh Thánh Thiện dưới trướng tập đoàn Đại Minh, đã trào phúng ông chủ lớn người ta...
Cuối cùng, cơn thịnh nộ và giọng nói bạo kích của Mã Thành Công đã phá vỡ sự bình tĩnh trong phòng bao.
Mã Thành Công không thể không phẫn nộ. Khi nghe thấy tiếng "phế vật" từ miệng Mã Phúc Vĩ, ông ta đã biết rằng việc này cũng tương đương với việc kinh doanh thất bại. Hơn nữa không phải thất bại về chất lượng, không phải thất bại ở các khía cạnh khác, mà là thất bại ở chính thằng con hoang đàng của ông ta!
"Mày có biết cả tập đoàn chúng ta đã chuẩn bị bao nhiêu thời gian để có thể hợp tác với tập đoàn Đại Minh không!"
"Mày có biết cả tập đoàn chúng ta đã nỗ lực như thế nào để có thể hợp tác với tập đoàn Đại Minh không!"
"Mày có biết tao đã bạc trắng bao nhiêu sợi tóc để hợp tác với tập đoàn Đại Minh không!"
"Mày không biết, mày không biết gì hết, mày chỉ biết không có tiền là mở miệng với tao, không có quyền là đòi chức vụ với tao, không thì mày lại ở nhà náo loạn khóc lóc om sòm! Nhưng mày chỉ như thế thì tao cũng nhịn, không thành vấn đề gì cả, cùng lắm thì tao lại cố nuôi mày thêm vài năm."
"Nhưng mày không thể kéo chân sau tao khi tao đang cố gắng hết sức để đi lên trên, đã thế còn trực tiếp kéo tao xuống vực sâu vạn trượng!!!"
Trong lúc điên cuồng trách móc, Mã Thành Công thực sự không thể trút hết phẫn nộ trong lòng, bèn cởi giày da trong tay ra, đánh mạnh một cái vào đầu Mã Phúc Vĩ khiến Mã Phúc Vĩ chỉ biết khóc thét lên.
Tất cả các bạn trong lớp đều nhìn thấy cảnh đó, nhưng họ không dám bước tới, lúc này chẳng ai muốn lấy lòng anh ta nữa.
Giờ này khắc này, điều mà mọi người đang nghĩ đến chính là Trần Thanh Xuyên. Nếu biết người ta trâu bò như vậy, bọn họ mà lấy lòng được thì không phải có được tương lai tốt đẹp rồi sao? Nhưng người hối hận nhất là Tôn Bằng, bây giờ Tôn Bằng hối hận đến xanh ruột rồi.
Vừa rồi chủ tịch chi nhánh tỉnh của tập đoàn Đại Minh đang ngồi bên cạnh anh ta.
Anh ta vốn có thể gần quan được ban lộc, nhưng kết quả là anh ta lại đắc tội quan, còn đắc tội rất nghiêm trọng nữa là.
Nhân vật lớn người ta chưa chắc đã xử lý anh ta, nhưng vấn đề là anh ta rõ ràng có cơ hội gia nhập tập đoàn Đại Minh!
Đêm hôm đó, bầu không khí trong toàn bộ phòng bao cực kỳ trầm lắng, có cảm giác như thể một người lớn trong nhà đã chết vậy...
Trên đường về nhà, Tô Tuyết nhìn Trần Thanh Xuyên đang lái xe, không biết nên nói gì.
Nói tóm lại, hiện tại tâm trạng của cô rất tốt. Đặc biệt là biểu hiện giật mình của mọi người sau khi họ phát hiện ra thân phận của Trần Thanh Xuyên, khiến cô càng cảm thấy thoải mái hơn. Nếu không phải tuổi tác không cho phép, cô thực sự muốn hét lên và bày tỏ sự phấn khích của mình.
Nhưng có một điều làm cô cũng rất xấu hổ, bởi vì tối nay Trần Thanh Xuyên luôn sờ đùi cô, còn nói đùi cô rất mịn màng.
Nghĩ đến đây, mặt Tô Tuyết hơi đỏ lên, cô nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ bị Trần Thanh Xuyên nhìn thấy.
May mắn thay, Trần Thanh Xuyên tập trung vào việc lái xe, hoàn toàn không chú ý đến những điều này.
Sau khi trở lại chỗ ở, Trần Thanh Xuyên đi tắm rửa, Tô Tuyết cũng trở về phòng thay quần áo.
Buổi tối khi đến phòng của Trần Thanh Xuyên để ngủ, Tô Tuyết đang nằm trên đệm dưới đất, trằn trọc trở mình, không thể nào chợp mắt được.
Hơn mười phút sau, cô quay sang Trần Thanh Xuyên trên giường: "Anh... khi nào thì cưới Triệu Hồng Vũ?"
Thiệp mời đã nhận được hết rồi, nhưng ngày kết hôn không viết trên đó, mặc dù Tô Tuyết không quan tâm đến thời gian cụ thể, nhưng cô quan tâm đến việc Trần Thanh Xuyên sẽ kết hôn.
Sau khi hỏi xong, Triệu Hồng Vũ yên lặng chờ đợi câu trả lời của Trần Thanh Xuyên.
Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, vì vậy cô cho rằng Trần Thanh Xuyên chắc đã ngủ.
Ngay khi Tô Tuyết hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đưa tâm trí vào giấc ngủ, giọng nói của Trần Thanh Xuyên đột nhiên vang lên: "Không kết hôn."
“Hả?!” Tô Tuyết bị câu trả lời đột ngột làm cho sững sờ, cô không hiểu không kết hôn là có ý gì.
Sau đó, Trần Thanh Xuyên đã kể cho cô nghe những gì đã xảy ra một cách chi tiết, tất cả đều là sự thật.
Nói xong, Trần Thanh Xuyên quay sang nhìn Tô Tuyết đang nằm trên sàn: "Cô cho rằng tôi nên kết hôn với Triệu Hồng Vũ sao?"
Tô Tuyết đã hiểu đại khái về câu chuyện giữa Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ rồi.
Theo đánh giá của cô, Triệu Hồng Vũ quả thực là một người phụ nữ tốt, trên mọi phương diện đều xuất sắc, chỉ có điều không hợp là cô ấy hơn Trần Thanh Xuyên vài tuổi, nhưng sự chênh lệch tuổi tác này không phải là vấn đề gì cả khi đứng trước mặt tình cảm. Vì vậy, cô cảm thấy nên kết hôn.
Chỉ là nếu nói ra đáp án này, nếu Trần Thanh Xuyên thực sự cưới Triệu Hồng Vũ thì sao?
Giờ phút này, cô đã đối diện với trái tim mình, cô biết rằng mình không thể rời khỏi Trần Thanh Xuyên, trong lòng cô đã có bóng hình của anh.
Cho nên cô không muốn Trần Thanh Xuyên kết hôn với người phụ nữ khác, cho dù cô không thể gả cho Trần Thanh Xuyên, cho dù cả đời này cô phải ngủ dưới đất, Trần Thanh Xuyên ngủ trên giường như thế này, cô cũng rất bằng lòng.
Nhưng những gì cô nói cuối cùng vẫn là sự thật: "Tôi nghĩ anh nên kết hôn với cô ấy."
Tô Tuyết không biết tại sao mình lại nói điều này, rõ ràng như vậy là rất bất lợi với bản thân. Có thể là do Triệu Hồng Vũ quá tốt nên cô thậm chí cảm thấy hơi xấu hổ về bản thân, hoặc cũng có thể là vì sự trả giá của Triệu Hồng Vũ cho Trần Thanh Xuyên hơn cô rất nhiều, nên trong tiềm thức cô cảm thấy mình không xứng...
Lắc đầu ném những suy nghĩ này ra khỏi đầu, Tô Tuyết lại nhìn Trần Thanh Xuyên.
"Vậy thì bây giờ anh có quen với việc cô ấy không ở bên cạnh anh không?"
Trần Thanh Xuyên thành thật trả lời: "Không, tôi vẫn chưa quen."
Câu trả lời này khiến Tô Tuyết cảm thấy hơi chua xót, nhưng cô càng tin vào câu trả lời của mình rằng Trần Thanh Xuyên nên kết hôn với Triệu Hồng Vũ.
Chỉ là chua xót trong lòng vẫn khiến cô không nhịn được mà hỏi: "Lúc trước khi tôi không ở bên cạnh anh thì sao, anh quen không?"
Câu trả lời của Trần Thanh Xuyên càng thẳng thắn hơn: "Rất quen, ngủ ngon hơn nhiều."
Tô Tuyết bĩu môi quay lưng lại, không để ý tới Trần Thanh Xuyên.
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, trên mặt Trần Thanh Xuyên nở một nụ cười.
Cô gái ngốc nghếch này không suy nghĩ xem, nếu đã quen, sao Trần Thanh Xuyên có thể bắt cô tới đây chứ...
Sáng hôm sau, Trần Thanh Xuyên ăn sáng rồi đi ra ngoài.
Trước khi đi ra ngoài, anh dặn dò một việc, khiến Tô Tuyết cảm thấy rất kỳ lạ:
"Chút nữa khi tôi về rồi cô hãy thay quần áo, mặc váy ngắn và đi tất chân."
Tô Tuyết kinh ngạc: "Làm gì vậy?"
Câu trả lời của Trần Thanh Xuyên rất thẳng thắn: "Tôi thích xúc cảm đó."
Tô Tuyết xấu hổ đến mức hận không thể một phát đánh chết Trần Thanh Xuyên, tại sao trước đây cô không thấy anh lưu manh như vậy chứ!
Nhưng sau khi Trần Thanh Xuyên rời đi, cô vẫn ma xui quỷ khiến mà trở về phòng và lục tủ để thay quần áo.
Sau khi nhìn chiếc váy ngắn cũn cỡn và đôi tất lửng, Tô Tuyết vươn ngón tay ra chọc vào đầu mình:
"Tô Tuyết, mày đúng là không có tiền đồ. Anh ta bảo mày làm gì thì mày làm cái đó, không có chút cá tính nào hết."
"Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ cho chết mày luôn..."