Trên bàn bên cạnh chỗ ngồi có đặt màn hình tích hợp sẵn, trên màn hình hiện mã QR, chỉ cần quét mã là có thể đặt cược.
Trần Thanh Xuyên đặt cược một ngàn vạn, ngay sau đó, trên màn hình hiện chân dung Trần Thanh Xuyên, và anh mở màn với số tiền là một ngàn vạn.
“Xem ra sếp Trần cũng không có vẻ hứng thú gì nhỉ, được thôi, vậy trước tiên cứ dùng món khai vị nhỏ vậy đã.”
Lôi Quang Diệu cũng đặt cược một ngàn vạn, tương tự, trên màn hình hiện lên chân dung anh ta và số tiền anh ta đặt cược.
Khi cả hai bên đều đã đặt cược xong, cuộc thi nếm trà cũng bắt đầu.
Lôi Quang Diệu đi tới bên cạnh đích thân chọn lựa loại trà, một ngàn vạn chỉ có thể chọn ra ba loại lá trà, vì thế anh ta đã tỉ mỉ chọn lựa ba loại lá có mùi vị tương tự, như vậy sẽ khiến người ta khó đoán được.
Mà Trần Thanh Xuyên lại ra hiệu ý bảo Mạc Tiểu Vũ đi chọn, nhưng Mạc Tiểu Vũ không làm.
“Dọa người quá đấy, chỉ một trò chơi nhỏ như thế thôi mà phải bỏ ra một ngàn vạn, các người là máy in tiền đấy à?”
Số tiền khổng lồ này khiến Mạc Tiểu Vũ không dám đứng ra chọn lựa, vì dẫu sao cô ta chẳng hiểu gì về trà, lại hại Trần Thanh Xuyên thua mất tiền thì không hay.
Nhưng Trần Thanh Xuyên lại tỏ vẻ không sao cả, và dưới sự kiên trì của anh, lúc này Mạc Tiểu Vũ mới bước tới chọn ba loại lá trà.
Sau khi cả hai bên đều chọn xong, họ sẽ pha lá trà vào các ấm có màu sắc khác nhau, cuối cùng là chắt trà vào ly, và giao trà được pha từ những lá trà do bên mình chọn cho nghệ sư bên đối phương nếm.
Quả nhiên không có chuyện ngoài dự đoán nào xảy ra, ba lá trà do một người còn không hiểu căn bản về trà là Mạc Tiểu Vũ chọn lựa, vốn dĩ không làm khó được lão nghệ sư trà.
Ông ta thậm chí còn chưa nếm thử, chỉ ngửi mùi thôi đã phân biệt được và nói ra ba loại hương vị trà.
Mà nữ nghệ sư trà do Trần Thanh Xuyên chọn lại có phần kém cỏi hơn, phải ngửi nếm, nhưng cũng may là cuối cùng phân biệt đúng trà rồi.
Ván đầu tiên của cuộc thi kết thúc trong thế đôi bên cùng có lợi.
Trần Thanh Xuyên liếc mắt nhìn màn hình, số tiền giờ chỉ còn lại chín trăm năm mươi vạn, điều này có nghĩa là, năm mươi vạn đã bị quán trà lấy làm tiền hoa hồng, tiền hoa hồng chiếm năm phần trăm, đúng là khôn ngoan! Chưa kể, không phải chỉ trừ mỗi bên anh, Lôi Quang Diệu cũng bị trừ tiền hoa hồng.
Trò chơi chỉ mới qua ván thứ nhất, quán trà chưa phải làm gì đã cá kiếm được những một trăm vạn, kinh doanh kiểu này đúng là hái ra tiền mỗi ngày.
Có điều, Trần Thanh Xuyên cũng không quá để ý tới vấn đề này, tiếp đón ván thứ hai của Lôi Quang Diệu.
Nếu đã biết cách chơi như thế nào rồi thì Trần Thanh Xuyên đương nhiên có thể chơi mà không kiêng nể gì.
Lôi Quang Diệu đề nghị: “Chúng ta hãy tăng tiền đặt cược lên một chút, một ngàn vạn thật sự quá ít.”
“Như vậy đi!” Vừa nói, Lôi Quang Diệu vừa cầm điện thoại di động quét mã trên màn hình: “Chúng ta tăng lên một trăm triệu.”
Từ một ngàn vạn tăng một phát lên tới một trăm triệu, đây là cái mà Lôi Quang Diệu gọi là tăng lên một chút.
Mạc Tiểu Vũ kinh ngạc che miệng lại, sợ là bản thân sẽ bị dọa đến mức thét chói tai.
Có phải quá điên rồ rồi không, chỉ một trò chơi, mà các người có thể đặt cược với mức giá cả trăm triệu?
Đúng vậy, Trần Thanh Xuyên cũng cho rằng như thế, sao có thể tăng lên tới một trăm triệu chứ!
Vì thế ngay sau đó, anh mở miệng nói: “Chơi một lần, không chơi không được, đến luôn đi, một tỷ.”
Quét mã chuyển khoản, số tiền một tỷ hiện lên trên màn hình, Lôi Quang Diệu ngây ngốc nhìn.
Ban đầu anh ta vốn định dùng số tiền một trăm triệu để khiến Trần Thanh Xuyên kinh sợ, đúng là anh là chủ tịch chi nhanh tập đoàn Đại Minh thật, nhưng đó cũng không phải công ty của riêng anh, anh chẳng qua cũng chỉ là một người làm công ăn lương, một trăm triệu đủ để thắt lưng buộc bụng anh. Sở dĩ anh ta nghĩ chắc chắn như vậy, là bởi vì anh ta cảm thấy lưng quần mình cũng đang rất chặt.
Anh ta ỷ vào việc bên phía anh ta có nghệ sư trà già kia, nên muốn lấy sức nặng của một trăm triệu ra để hù dọa Trần Thanh Xuyên.
Nhưng anh ta nào có biết, Trần Thanh Xuyên lại không làm đúng theo kịch bản được ấn định sẵn, thẳng tay lấy ra một tỷ!
Lôi Quang Diệu hít hà một hơi, mẹ nó chứ, theo quy định đặt cược của quán trà, không giới hạn tiền đặt cược, điều này cũng có nghĩa là đối phương đưa ra mức cược bao nhiêu thì người kia cũng phải đưa ra số tiền đúng như vậy. Cho đến khi mức cược ngang bằng nhau thì mới được chơi tiếp, nếu bên nào đó không cược ra đủ số tiền như đối phương, thì sẽ phải khăn gói rời khỏi cuộc thi, chưa kể, số tiền đã cược sẽ không được hoàn trả lại.
Bị chính quy luật này gây khó dễ, Lôi Quang Diệu tức giận.
Gia sản của anh ta cũng đã đạt đến ngưỡng một tỷ, nhưng đó là gia sản chứ không phải tiền mặt, quán trà này không nhận gia sản.
Cho nên anh ta chỉ còn cách thương lượng với Trần Thanh Xuyên, hy vọng Trần Thanh Xuyên có thể hạ thấp số tiền đặt cược xuống chút.
“Sếp Trần, số tiền cược này quá lớn, chúng ta mới chỉ tới ván thứ hai, chơi nhỏ nhỏ thôi là được rồi.”
Trần Thanh Xuyên sao mà không rõ ý tứ của Lôi Quang Diệu chứ, đây là đang sợ hãi, không đủ tiền chơi.
Nhưng như vậy thì liên quan cái rắm gì đến anh? Trò chơi này Lôi Quang Diệu muốn chơi, cố tình hố anh xong bị hố lại, giờ còn muốn xin sự khoan hồng? Không có chuyện tốt như vậy đâu!
Ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên liền nhìn Lôi Quang Diệu nói: “Với phó tổng giám đốc Lôi mà nói, chút tiền nhỏ này chẳng đáng kể là bao mà, đến đi!”
Lôi Quang Diệu sốt ruột muốn chết rồi, con mẹ nó chứ, từ bao giờ một tỷ được coi là chút tiền nhỏ thế?
Sớm biết thế này anh đã không phải nhiều lời vậy rồi, tính ra phải khen ngược mới đúng, sói đuôi to đã tự mò tới, anh nhất định phải hành chết anh ta.
Nhưng Lôi Quang Diệu cũng là một người nóng tính, không phải chỉ là tiền thôi sao? Anh ta không có nhiều tiền mặt như vậy, thì đi mượn là được.
Thân là phó giám đốc một công ty âm nhạc,anh ta quen biết và có rất nhiều bạn là người nổi tiếng trong giới, vay tiền rất dễ dàng!
Vì thế, chỉ sau vài cuộc điện, cuối cùng Lôi Quang Diệu cũng có được một tỷ.
“Ha ha, càng nhiều bạn bè, tiền nợ bên ngoài càng nhiều, vừa nãy mới thu lại được một phần mười số tiền người ta nợ!”
Trần Thanh Xuyên đã hiểu, người này đúng là vịt, thịt thối miệng không thối.
Nếu đã như vậy, anh cũng không cần khách sáo thêm nữa…
Cuối cùng Lôi Quang Diệu cũng gom đủ một tỷ, sau khi chuyển tiền cọc, anh ta mới dám thở phào một hơi.
Nhưng vậy cũng tốt, với nghệ sư trà của anh ta, đánh bại nữ nghệ sư trà của Trần Thanh Xuyên là chuyện hết sức nhẹ nhàng!
Vì vậy, anh ta đã bắt đầu tưởng tượng, sau khi thắng anh ta sẽ giành được một tỷ của Trần Thanh Xuyên, để xem lúc đó Trần Thanh Xuyên sẽ khóc thành cái dạng gì.
Nhưng ngay khi anh ta còn đang chìm đắm trong sự ảo tưởng mĩ miều thì đột nhiên, tiếng quét mã vang lên bên cạnh.
Lôi Quang Diệu xoay đầu nhìn lại, sốt ruột muốn chết, vì Trần Thanh Xuyên lại tiếp tục chuyển thêm một tỷ nữa!
Khó khăn lắm mới chuyển được một tỷ mới đây thôi, giờ lại thêm một tỷ nữa, anh ta lấy cái gì để chơi tiếp?
Lần này, Trần Thanh Xuyên lại tỏ vẻ khá hờ hững: “Chút tiền ấy thật sự không thể lọt vào mắt của phó tổng giám đốc Lôi, nhưng tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy rồi, có lẽ cũng miễn cưỡng được thông qua rồi nhỉ! Vừa rồi không phải phó tổng giám đốc Lôi mới nói số tiền đó không bằng một phần mười số tiền người ta nợ anh bên ngoài sao? Chút tiền ấy chắc chắn không thành vấn đề nhỉ.”
Chỉ một câu này của Trần Thanh Xuyên thôi, cũng đủ để khiến Lôi Quang Diệu xúc động muốn khóc.
Anh ta chỉ khoác lác nói quá lên vậy mà thôi, anh ta không muốn để Trần Thanh Xuyên biết sự thật, chứ lời anh ta nói nào có phải sự thật?
Hết cách, tiếp tục vay mượn, nếu không những ngày sau này không biết sẽ trôi qua thế nào.
Sau khi hít sâu một hơi, Lôi Quang Diệu mượn cớ đi WC, gọi điện thoại cho bạn bè người thân.
Sau khi hứa hẹn các loại rồi nói ngon nói ngọt đủ điều, cuối cùng Lôi Quang Diệu cũng có được một tỷ nữa trong tay, rồi chuyển toàn bộ số tiền để theo kịp Trần Thanh Xuyên.
“Sếp Trần đây đúng là lịch sự tao nhã, vô cùng quyết đoán, chơi trà đánh cược với sếp Trần đúng là kích thích thật, chính nhờ sự hấp dẫn của trò chơi mang lại, mà giờ tôi đã gấp tới nỗi không chờ nổi muốn đi chọn trà ngay rồi!”
Lôi Quang Diệu đứng dậy, chuẩn bị chọn trà để chặn đứng đường sống đối phương, hôm nay anh ta tuyệt đối không thể để mất hai tỷ kia vào tay Trần Thanh Xuyên!
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên lại có một tiếng “đinh” nữa vang lên, là âm thanh của tiếng quét mã.
Nhìn lên màn hình, Lôi Quang Diệu lúc ấy chỉ biết khóc…