Lúc này Lôi Quang Diệu thực sự chết lặng, hoàn toàn hết cách đáp trả.
Anh ta đã vay mượn tất cả bạn bè và người thân, mới miễn cưỡng lôi được hai tỷ này ra, nhưng giờ Trần Thanh Xuyên lại tiếp tục chi thêm một tỷ nữa.
Mà hiện giờ anh ta cũng đã hiểu, Trần Thanh Xuyên nào có muốn đánh cược trà với anh ta chứ, đây là đang muốn đập anh ta, dùng tiền đập chết một người sống sờ sờ như anh ta.
Anh ta muốn lợi dụng trò chơi đánh cược trà này để hố nhằm thu lại một khoản từ Trần Thanh Xuyên, nhưng Trần Thanh Xuyên lại tương kế tựu kế, dùng tiền đánh lại anh ta.
Lần này, anh ta đã hoàn toàn bị chôn sâu dưới hố, có bò thế nào cũng không thể bò ra nổi.
Nhìn nghệ sư trà và nữ nghệ sư trà trên sân khấu, Lôi Quang Diêu chỉ cần tiếp tục trò chơi đánh cược này, anh ta nhất định sẽ thắng.
Nhưng nếu tiếp tục… Lỡ như Trần Thanh Xuyên lại bỏ ra thêm một tỷ nữa thì phải làm sao đây?
Lúc này, Trần Thanh Xuyên còn cố tình khóc than với Mạc Tiểu Vũ: “Xong rồi, lần này tôi thật sự hết tiền rồi, cô mượn cho tôi hai trăm chơi tiếp được không?”
Lôi Quang Diệu tin cái quỷ!
Quả nhiên, ngay sau đó Trần Thanh Xuyên lại cười tủm tỉm nhìn về phía anh ta: “Phó tổng Lôi, theo tới cùng đi, tận hưởng ván cược này, vui sướng sảng khoải lên!”
Lúc này Lôi Quang Diệu không vui nổi nữa rồi, anh ta không hiểu nổi Trần Thanh Xuyên lấy nhiều tiền vậy ở đâu ra.
Thấy Lôi Quang Diệu vẫn do dự, Trần Thanh Xuyên cũng thu lại nét tươi cười trên mặt, cuối cùng đưa ra cho anh ta hai con đường…
“Một, là từ bỏ ngay việc cưỡng ép Mạc Tiểu Vũ ký hợp đồng ra mắt, đồng thời cũng không được gây khó dễ cho đàn anh đàn chị cô ấy, nếu làm được chúng ta sẽ dừng cuộc chơi tại đây.”
“Hai, tiếp tục ván cược này, có cược tiếp cũng chưa chắc thua.”
Sau khi nghe những điều kiện Trần Thanh Xuyên đưa ra, Lôi Quang Diệu nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn rất khó để hạ quyết tâm.
Nếu giờ dừng lại, đương nhiên người tổn thất nặng nhất sẽ là anh ta, tính đến hiện tại anh ta đã bỏ ra năm tỷ, riêng tiền hoa hồng thuộc về quán trà là hai trăm năm mươi triệu. Tất nhiên, quán trà có hạn mức nhất định về khoản tiền hoa hồng, nhiều nhất cũng chỉ năm ngàn vạn một lượt, nhưng dẫu sao đây cũng là tiền!
Còn nếu tiếp tục, thắng thì chắc chắn sẽ thắng, nhưng nếu Trần Thanh Xuyên lại chi thêm một tỷ nữa thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lôi Quang Diệu thật sự không biết phải làm sao cho đúng.
Nhưng mà đúng lúc này, có người đi tới trước mắt Lôi Quang Diệu.
Người này không phải ai khác, mà chính là nhân viên phục vụ quán trà.
“Anh Lôi, thời gian đưa ra tiền cược chỉ còn lại một phút, nếu trong vòng một phút anh không đưa tiền cược thì…”
Đây là quy định của quán trà, thời gian đưa tiền cược bị hạn chế, nếu vượt quá khoảng thời gian cho phép đặt cược, thì sẽ bị phán là thua, như vậy có nghĩa tất cả số tiền cược trước đó đều sẽ thuộc quyền sở hữu của đối phương, mà rất rõ ràng, Lôi Quang Diệu sao có thể chấp nhận nổi.
Cho nên trong một phút cuối cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi đưa ra quyết định, cuối cùng quyết tâm…
“Không cược nữa, tôi nhận thua!”
Mặc dù mấy năm ngàn vạn cũng khiến anh ta đau lòng chết mất, nhưng ít ra vẫn hơn là tiếp tục liều mạng chơi với Trần Thanh Xuyên.
Hơn nữa vấn đề mấu chốt là ở chỗ, Trần Thanh Xuyên người ta đâu có liều mạng chơi, nhưng anh ta thì lại chơi đến mất mạng thật đấy!
Trần Thanh Xuyên nhìn về phía anh ta rồi giơ ngón tay cái lên: “Phó tổng Lôi nghị lực chấp nhận cụt tay tìm cách sống sót, thật bội phục bội phục.”
Lôi Quang Diệu chọn điều kiện thứ nhất, như vậy đồng nghĩa với việc anh ta phải từ bỏ việc ký hợp đồng với Mạc Tiểu Vũ.
Tốn mất năm ngàn vạn, mà việc vẫn chẳng ra đâu vào đâu, khiến Lôi Quang Diệu khá là khó chịu.
Cho nên hiện giờ muốn anh ta bày ra vẻ mặt vui vẻ thật sự rất khó, có thể duy trì nét mặt xanh mét như hiện tại đã là không tồi rồi.
Thậm chí còn không thèm nói lời chào, sau khi kết toán xong Lôi Quang Diệu lập tức bỏ chạy lấy người.
Nếu đổi lại là trước kia, đây tuyệt đối không phải phong cách của anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau trên thương trường, làm ầm ĩ lên như vậy cũng không phải hay.
Nhưng hôm nay thật sự rất đặc biệt, anh ta bị chơi một vố như vậy, thật sự không có lý do gì để tiếp tục khách sáo.
Ra khỏi quán trà, Lôi Quang Diệu hận ngứa hết người, năm ngàn vạn đó, đã mất năm ngàn vạn rồi thì chớ, lại còn bị dắt mũi, bị Trần Thanh Xuyên hành cho chật vật không thể chịu nổi, cuối cùng vẫn phải khuất phục lựa chọn đầu hàng.
Anh ta đường đường là phó giám đốc Âm Nhạc Thiên Lôi, vậy mà lại bị khuất phục như vậy, anh ta không phục!
“Trần Thanh Xuyên đúng không? Mày được lắm, tao nhất định sẽ quay lại tìm mày, Lôi Quang Diệu tao thề đấy!"
Với lời thề hứa trả thù của Lôi Quang Diệu, và cả việc anh ta nói nhất định sẽ tìm tới Trần Thanh Xuyên, Trần Thanh Xuyên đương nhiên không biết, mà anh cũng chẳng thèm để tâm đến chuyện này.
Dẫu sao thì cũng chỉ là một Lôi Quang Diệu nho nhỏ mà thôi, không đáng để anh quan tâm.
Đã tới một quán trà với nét cổ xưa sang trọng thế này, nếu không thử thưởng thức một ly trà thì thật là sai lầm, cho nên anh dẫn Mạc Tiểu Vũ đi uống trà.
Đi vào khu vực thưởng thức trà, anh ngồi đối diện Mạc Tiểu Vũ, cả hai cùng thưởng thức trà nơi đây, đúng thật là không tồi, dư vị rất tuyệt.
“Sếp Trần, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy, sao tôi lại có cảm giác anh giống như là nhiều tiền đến nỗi tiêu xài không xuể nhỉ?"
Mạc Tiểu Vũ thật sự rất tò mò, một người có nhiều tiền cỡ Trần Thanh Xuyên anh, còn đi làm làm gì?
Khi Mạc Tiểu Vũ hỏi câu này, Trần Thanh Xuyên chỉ nhìn cô ta cười cười, mở miệng trả lời: "Trước đó đưa cho cô gần trăm triệu, chẳng phải cô cũng đem số tiền đó đi quyên góp sao? Cô không cần đi làm mà vẫn có tiền, ngày ngày du sơn ngoạn thủy khắp nơi, thật tốt."
Mạc Tiểu Vũ hiểu, cô ta làm việc không đơn giản chỉ là vì muốn kiếm tiền, mà cô làm vì đam mê: "Vậy là do anh đam mê việc kinh doanh?"
Trần Thanh Xuyên cười cười, đúng là anh có chút hứng thú với việc kinh doanh, nhưng cũng chưa thể nói là đam mê.
Sở dĩ anh đi làm kiếm tiền là vì tiếp nhận gánh nặng từ ông cụ.
Đời bố anh chẳng được mấy ai có năng lực, theo cách nói của ông cụ thì là: Chỉ có độc bố cháu là có năng lực, nhưng lại ra đi quá sớm.
Vậy cho nên, gánh nặng ông cụ phải mang trên người, Trần Thanh Xuyên cần phải gánh vác thay.
Bây giờ, gánh nặng còn lại trên vai ông cụ chính là những người khác trong gia tộc Trần thị.
Tập đoàn Đại Minh là gia tộc Trần Thị, là nhà ông cụ anh, và tương lai cũng sẽ là của anh, nhưng thứ anh cần nuôi sống không chỉ đơn thuần là tập đoàn Đại Minh, mà sau lưng còn có gia tộc Trần Thị. Một gia tộc lớn như Trần Thị, tồn tại mấy trăm năm, người cần nuôi sống có biết bao nhiêu chứ?
Mà chưa kể, quan trọng nhất là tập đoàn Đại Minh là gia tộc Trần Thị, nhưng gia tộc Trần Thị thì không phải tập đoàn Đại Minh.
Cho nên lúc trước ông cụ đã nói với Trần Thanh Xuyên, bất kể thế nào, bọn họ bắt buộc phải nắm giữ tập đoàn Đại Minh trong tay.
Nếu bị đoạt mất, thì cuộc sống tương lai của bọn bọ chắc chắn sẽ phải dựa vào hơi thở của người khác...
Về khoản này, Trần Thanh Xuyên chưa từng nói với bất kỳ kẻ nào, mà anh cũng không thể nói.
Trong mắt người ngoài, anh chính là kiểu người vô lo vô nghĩ thoải mái tiêu tiền như rác, sung sướng như thần, nhưng trên thực tế, áp lực đè trên vai anh lại lớn hơn bất kỳ kẻ nào.
“Đúng rồi, nếu vừa rồi Lôi Quang Diệu vẫn tiếp tục đặt thêm tiền cược, vậy anh ta sẽ thua đúng không?"
Lời dò hỏi của Mạc Tiểu Vũ đã lôi Trần Thanh Xuyên ra khỏi dòng suy nghĩ và trở lại hiện thực, Trần Thanh Xuyên cười cười, nhấp một ngụm trà.
“Anh ta sẽ thua, còn thua thảm nữa là khác."
Dám đọ xem ai tiền nhiều với anh, vào khắc anh tiếp nhận vị trí chủ tịch chi nhánh tỉnh, anh đã có thể sử dụng quỹ tài chính lên tới vài chục tỷ.
Chưa kể anh còn chưa thông báo tình hình với tổng hộ, chỉ cần thông báo một tiếng với tổng bộ thôi là sẽ có hàng ngàn hàng vạn tỷ được chuyển tới.
Lôi Quang Diệu muốn đấu xem ai giàu hơn với anh? Anh ta có dùng số tiền tích góp mười đời cũng đừng mong đấu lại anh!
……
Sau khi thưởng thức trà xong, Trần Thanh Xuyên chuẩn bị dẫn Mạc Tiểu Vũ rời đi.
Nhưng khi đi tới cửa quán trà, anh lại bị nhân viên an ninh trong quán chặn lại.
“Anh Trần, ông chủ chúng tôi muốn gặp anh một lần, mời anh đi bên này."
Gặp một lần? Trần Thanh Xuyên không có thói quen tới tận cửa gặp người khác: "Không gặp."
Lời vừa buột khỏi miệng, Trần Thanh Xuyên chuẩn bị chạy lấy người.
Nhưng chân anh vừa mới nhấc lên, đã có nhưng nhân viên an ninh khác vọt tới, vây quanh anh.
“Gặp hay không gặp, e là anh Trần đây không thể quyết định rồi."
Nhìn mấy tên nhân viên an ninh xung quanh, Trần Thanh Xuyên vui vẻ, đây là quán do bọn lưu manh lập ra để chiếm đoạt tài sản.
“Được thôi, hôm nay tôi cũng muốn xem thử xem, lời nói của tôi có được tính hay không!"
Dù sao cũng rất lâu rồi anh chưa rèn luyện thân thể, hôm nay dọn dẹp quán trà làm việc phi pháp này chút, coi như là khởi động gân cốt!