Tô Quân bắt đầu cuộc sống hạnh phúc vui vẻ ở chỗ Ngô Thế Hùng, cả ngày làm bạn với cô gái sườn xám, chơi trò chơi chung đủ kiểu. Nhưng mà kiểu chơi này hơi thảm thương, không phải vỡ đầu thì trật chân, chẳng ngày nào lành lặn.
Đáng ghét nhất là ngày nào cô gái kia cũng bảo cậu ta gọi điện về nhà, báo bình an với gia đình, ra vẻ cậu ta rất ổn.
Cậu ta muốn thì nói không ổn cũng được, chỉ cần cậu ta không sợ con dao đang vắt ngay thắt lưng cậu ta đang hăm he rạch một đường là được.
Tô Quân bị Ngô Thế Hùng quản chế triệt để, Trần Thanh Xuyên cũng không cần nhớ tới cậu ta, chỉ quan tâm ban ngày đi làm ban đêm về nhà chọc Tô Tuyết là được, ngày tháng cứ thế yên bình trôi qua.
Tối hôm đó về tới nhà, Tô Tuyết đã nấu cơm tối xong, Trần Thanh Xuyên rửa tay xong thì ngồi vào chỗ đối diện cô, nhớ ra chuyện gì đó.
Gần đây Tô Tuyết đã được thả lỏng “quản chế”, ít ra ban ngày có thể đến công ty quan sát tình hình kinh doanh của công ty.
Lúc ăn cơm, cô nói đến chuyện của công ty, đồng thời kể những chuyện chưa chắc ăn cho Trần Thanh Xuyên.
Cô bây giờ vẫn không có chút kiêu căng ngạo mạn nào trước mặt Trần Thanh Xuyên, không chỉ vì sự quản thúc của Trần Thanh Xuyên, chủ yếu cũng vì Trần Thanh Xuyên có đủ tầm nhìn và thực lực, những vấn đề cô vắt óc nghĩ cũng không ra cách giải quyết, Trần Thanh Xuyên lại tìm ra hướng xử lí rất đơn giản.
Cách giải quyết của anh không phải lợi dụng tiền bạc hay quyền thế, mà là đứng trên góc độ của Văn hoá Đông Tinh mà giải quyết vấn đề, lại còn giải quyết rất khéo léo, kết quả rất tốt, đây mới là điều khiến Tô Tuyết kính nể thật sự.
Đồng thời cô cũng ý thức được, thương trường không gì không có, cô cần phải học nhiều thứ lắm, mà Trần Thanh Xuyên là một người thầy rất ưu tú.
Sau khi tham khảo vấn đề và ăn xong, Trần Thanh Xuyên bảo Tô Tuyết thay đồ, sau đó hai người đi tản bộ.
Buổi tối đến, trong lúc tán gẫu, Tô Tuyết hỏi về Triệu Hồng Vũ: “Hôm nay có nhớ tới cô ta không?”
Chuyện thường ở huyện, ngày nào Tô Tuyết cũng hỏi.
Vậy nên cho dù cô không nhắc tên Triệu Hồng Vũ, Trần Thanh Xuyên cũng biết là hỏi ai.
Gật đầu ừ một tiếng, Trần Thanh Xuyên bước tiếp.
Sao lại không nhớ được? Ngày nào cũng nhớ tới, có lúc anh thậm chí không cần cố ý nghĩ tới, trong đầu sẽ nhảy ra hình ảnh Triệu Hồng Vũ, hoặc sẽ vang lên tiếng giày cao gót, anh cũng sẽ bất giác nghĩ tới Triệu Hồng Vũ.
Câu trả lời của Trần Thanh Xuyên khiến Tô Tuyết hít sâu một hơi, không nói gì nữa.
Trần Thanh Xuyên xoay đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười: “Sao, ghen à?”
Tô Tuyết vội hỏi: “Nào có, sao tôi phải ghen, tôi chẳng có quan hệ gì với anh cả, anh muốn nhớ ai thì nhớ.”
Nói xong, Tô Tuyết bước nhanh hơn, sợ Trần Thanh Xuyên bắt gặp sự khó chịu trên mặt cô.
Nhìn bước chân nhanh dần của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên mỉm cười, không chọc cô nữa…
Hai người về nhà, tắm rửa rồi quay vào phòng ngủ.
Vẫn quy tắc cũ, Trần Thanh Xuyên ngủ trên giường, Tô Tuyết vẫn ngủ trên sàn nhà.
Hai người nằm hai chỗ nói vài câu rồi tắt đèn ngủ.
Chỉ là lúc này, màn đêm đen hơn một chút, một màu đen đặc, không khí cũng mang theo sự áp bức.
Người có kinh nghiệm sống đều rõ sắp mưa tới nơi.
Hai tay Trần Thanh Xuyên gối dưới đầu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ cho cơn mưa lớn ập tới, anh thầm nghĩ liệu mình sẽ ngủ trước hay mưa rơi trước.
Mưa chưa kịp rơi, anh cũng chưa vào giấc, tiếng sét toạc trời đã chào hỏi trước.
Ánh sáng loé lên, phút chốc chiếu sáng rực cả thế giới, rồi lại lập tức rơi vào đêm đen vô tận. Ngay sau đó, tiếng sấm cực lớn cũng nổ tung, cảm giác như nổ ngay trên đầu người ta vậy, rất đáng sợ.
Nghe thấy tiếng sấm, Trần Thanh Xuyên theo phản xạ mà nhìn xuống đất.
Ở cùng ba năm, anh rất rõ mỗi lần trời có sấm sét, Tô Tuyết sẽ run bần bật, tiếng sấm càng to cô run càng mạnh, sợ từ tận đáy lòng.
Quả nhiên lần này cũng vậy, Tô Tuyết nằm trên đất run như cầy sấy, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, cuộn tròn người như tôm vậy.
Nhìn cô như thế, Trần Thanh Xuyên nói thẳng với cô: “Lên đây đi, tôi ôm cô ngủ.”
Nghe anh nói xong, Tô Tuyết bình tĩnh lại nhiều hơn, nhưng lời nói của anh khiến cô hơi kháng cự, cô không thèm, cứ như cô cố ý giả vờ đáng thương để anh thông cảm ấy, mà cô cũng ngại ngùng khi làm như vậy.
Chỉ là Trần Thanh Xuyên không hề cho cô cơ hội từ chối, ôm cô rồi thả xuống giường.
“Trần Thanh Xuyên, anh làm gì đó, để tôi xuống dưới!”
Tô Tuyết ngại, muốn xuống dưới, nhưng Trần Thanh Xuyên đã ôm cô vào lòng, dùng chân mình đè chân Tô Tuyết, để cô không thể vùng ra, như một con cá đang vùng vẫy vậy.
Cùng lúc đó, tiếng sấm vang rền lần nữa, bị tiếng sấm làm giật mình, Tô Tuyết càng yên phận hơn, để yên cho anh ôm chặt mình vào lòng. Cảm giác này khiến cô an tâm hơn nhiều, không còn sợ nữa, nhưng hơi thở nóng ấm của Trần Thanh Xuyên lại cứ phả vào mặt cô, vừa làm cô xấu hổ hơn cả, không dám mở mắt ra.
Trần Thanh Xuyên lúc này đang đánh giá nhan sắc tuyệt đẹp của cô với cự li gần nhất, cũng hỏi cô: “Cô sợ sấm thế này kiếp trước chắc là hồ ly tinh, bị sét đánh chết, vậy nên kiếp này mới vừa đẹp vừa sợ sấm sét?”
Tô Tuyết mở to mắt, cất lời phản bác: “Anh mới là hồ ly tinh chuyển kiếp đấy, anh…”
Đang phản bác, đôi môi đỏ nhỏ nhắn của cô bị Trần Thanh Xuyên chặn lại.
Cô rất hoảng, cũng xấu hổ, đây là lần đầu cô hôn ai đó, thế mà lại bất ngờ thế này…
Cả năm phút sau, Trần Thanh Xuyên mới thả môi cô ra, Tô Tuyết khó khăn lắm mới hít thở lại bình thường.
Cô xấu hổ đỏ mắt mở to hai mắt: “Lưu manh!”
Vừa nói xong, cô xoay người toan ngồi dậy, lại bị Trần Thanh Xuyên đè ra giường.
Nhưng bây giờ cô đang đưa lưng dựa vào Trần Thanh Xuyên, cũng không cần lo lắng bị hôn nữa.
Nhưng ngay lúc này, Trần Thanh Xuyên lại cất lời nóng bỏng bên tai cô: “Đêm nay cô là của tôi…”