Tất nhiên Trần Thanh Xuyên sẽ không nộp phí bán đấu giá một cách công cốc, bởi vì đó không phải là phong cách của anh.
"Sếp Chiêm, ông là doanh nhân kỳ cựu, thật ra sau khi bình tĩnh lại, có lẽ ông sẽ hiểu rõ vấn đề này."
“Tôi không phải là nhà cái, phí bán đấu giá hơn một trăm triệu cũng không phải là giả, chỉ riêng chi phí chuyển nhượng đất đã bù trừ vào phí bán đấu giá, như vậy tôi mới không lỗ, hơn nữa ông là tập đoàn Đông Minh, tôi là tập đoàn Đại Minh, ông hiểu mà."
Được Trần Thanh Xuyên chỉ bảo, Chiêm Đông Minh chợt tỉnh ngộ nói: "Đúng vậy, cậu là tập đoàn Đại Minh, còn tôi là tập đoàn Đông Minh..."
Tập đoàn Đông Minh chuyên về xây dựng đô thị, là bá chủ trong ngành xây dựng đô thị.
Nhưng tập đoàn Đại Minh thì không, tập đoàn Đại Minh là tập đoàn mang tính tổng hợp, có thể xây dựng trung tâm thương mại, khu nghỉ dưỡng và nhiều thứ khác nữa, hoàn toàn dựa vào vật liệu tự có của tập đoàn Đại Minh cũng đủ đáp ứng lợi nhuận này. Nếu thời hạn có thể kéo dài, đừng nói là tám tỷ, cho dù tám mươi tỷ, tập đoàn Đại Minh cũng có thể kiếm được.
Về phương diện này, tập đoàn Đại Minh vốn có ưu thế hơn tập đoàn Đông Minh, do đó dù thế nào Chiêm Đông Minh cũng sẽ thua chắc trong lần đấu giá này.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Chiêm Đông Minh mỉm cười, bây giờ ông ta đã không còn tức giận nữa, trên thương trường có kẻ thắng người thua là chuyện rất bình thường. Ông ta không những không còn tức giận, mà còn nhìn Trần Thanh Xuyên bằng con mắt khác. Chàng trai này đã khiến ông ta vô cùng bất ngờ, nếu xem kinh doanh như một trò chơi thì ván này ông ta thua rất vui vẻ, hơi có cảm giác kỳ phùng địch thủ chứ không giận dữ.
"SếpTrần, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Lần này tôi tâm phục khẩu phục tổn thất vài tỷ, nhưng lần sau, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải nhổ ra."
Chiêm Đông Minh giơ tay ra, bắt tay với Trần Thanh Xuyên, rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Trần Thanh Xuyên lại không chịu buông tay ông ta ra, khiến Chiêm Đông Minh rất ngạc nhiên.
Lúc ông ta đưa mắt nhìn Trần Thanh Xuyên, Trần Thanh Xuyên đã cười nói với ông ta: "Sếp Chiêm đừng vội đi, vụ làm ăn của chúng ta vẫn có thể từ từ bàn bạc."
Trần Thanh Xuyên bảo Chiêm Đông Minh ngồi xuống bên cạnh, rồi đưa cho ông ta một điếu thuốc, sau khi châm cho ông ta thì mình cũng tự châm một điếu, bây giờ mới nói với ông ta: “Ông xem, buổi đấu giá này, sếp Chiêm đã đấu mấy lô đất, cho dù khai phá tốt đến mấy, cũng phải bồi thường hai tỷ đúng không?"
Chiêm Đông Minh không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Xuyên, muốn nghe thử rốt cuộc Trần Thanh Xuyên muốn làm gì, nhưng ông ta thừa nhận số tiền hai tỷ này.
Trần Thanh Xuyên ngồi bên cạnh nói tiếp: "Thế này đi, tôi sẽ trả cho ông hai tỷ, chí ít như vậy sẽ giúp ông cân bằng lại, không lời không lỗ, không hề tổn hại đến tập đoàn của ông."
Chiêm Đông Minh sửng sốt, không hiểu Trần Thanh Xuyên muốn làm gì.
Nhưng Trần Thanh Xuyên vẫn chưa nói hết: "Tất nhiên tôi sẽ không bồi thường hai tỷ một cách vô ích, mà tôi có điều kiện, đó chính là tôi muốn hợp tác khai phá cùng ông. Đương nhiên, tiền xây dựng sẽ thuộc về ông, chuyện này tôi sẽ không kiếm lời, mà tôi muốn toàn quyền hợp tác khai phá trung tâm thương mại, du lịch và nghỉ dưỡng, tất cả hoạt động kinh doanh này sẽ do tập đoàn Đại Minh của tôi bao thầu, do đó chúng ta có thể đạt đến mục tiêu hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
Trần Thanh Xuyên không nói rõ ra, nhưng Chiêm Đông Minh đã hoàn toàn hiểu rõ.
"Đây chính là dự định ban đầu của cậu đúng không?"
"Không nói đến việc cậu bán đất với mức giá cao cho tôi, mà bây giờ cậu còn bảo tôi bỏ tiền ra đầu tư, cuối cùng cậu không bỏ ra chút vốn nào, mà cầm hơn hai tỷ do tôi bỏ ra mua lại quyền hợp tác giữa tôi và tập đoàn Đại Minh, cậu không kiếm tiền từ việc xây dựng đô thị, nhưng cậu lại kiếm từ việc kinh doanh tổng hợp."
Đây mới là mục đích thật sự của Trần Thanh Xuyên, mọi thứ trước đó đều chỉ là thủ đoạn mang tính giai đoạn mà thôi.
Sau khi Chiêm Đông Minh hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Xuyên, rồi lắc đầu.
Đây không phải là hồ ly con, mà rõ ràng đây là một con cáo già xảo quyệt, bẫy liên hoàn, hơn nữa mỗi bẫy đều có đường lui và thu lợi, mặc kệ bẫy nào thất bại, Trần Thanh Xuyên cũng không lỗ vốn, đồng thời kể từ bẫy thứ hai đã bắt đầu có lãi, kiếm được một bộn tiền mua bán, thậm chí cho đến hiện tại, trong tay đã nắm chắc hai tỷ lợi nhuận.
Nếu Chiêm Đông Minh không hợp tác, anh sẽ kiếm được hai tỷ này, chưa kể lô đất được bán ra với mức giá cao, ngược lại nếu Đông Minh hợp tác, vậy thì lợi nhuận sau này sẽ càng dồi dào hơn...
Trần Thanh Xuyên rít một hơi thuốc, rồi nói với Chiêm Đông Minh: "Nếu tôi không làm như vậy, e rằng sếp Chiêm sẽ không chịu cho tôi ăn thịt cùng ông đúng không?"
Chiêm Đông Minh đã bị thuyết phục, tâm phục khẩu phục trước cáo già mang dáng vẻ hồ ly con này.
"Sếp Trần, lần này tôi thua tâm phục khẩu phục dưới tay cậu, hơn nữa tôi cũng đồng ý chuyện toàn quyền hợp tác với cậu. Nhưng có một điều, hợp tác giữa chúng ta không liên quan gì đến việc xây dựng đô thị trong tương lai, nếu có hạng mục và phương pháp phù hợp, tôi vẫn sẽ xuống tay với tập đoàn Đại Minh. Tôi nhất định phải đòi lại khoản lỗ mà hôm nay mình đã chịu thiệt."
Trần Thanh Xuyên tươi cười đáp: "Tất nhiên là được rồi, tôi cầu còn chẳng được, tập đoàn Đại Minh đang thiếu đối tác."
Chiêm Đông Minh lườm Trần Thanh Xuyên, cậu ta cho rằng mình đang nói đùa với cậu ta à?
Trong lòng ông ta rất khó chịu, thế là ông ta giật lấy nửa gói thuốc Bạch Tháp Sơn trong tay Trần Thanh Xuyên: "Thuốc này thơm đấy, tôi lấy đi nhé."
Trần Thanh Xuyên rất cạn lời: "Tôi chỉ kiếm hai tỷ của ông thôi mà, tôi cũng chuẩn bị trả lại cho ông rồi, ông đâu cần phải cướp thuốc lá của tôi như vậy? Ông thù dai thế..."
Sau khi rời khỏi hội trường đấu giá, Trần Thanh Xuyên liền quay về xe.
Thiến Thiến luôn đi theo anh từ đầu đến cuối, kể cả khi anh và Chiêm Đông Minh vừa mới trò chuyện.
Vì thế, cô ấy cũng nắm rất rõ toàn bộ sự việc.
Bây giờ, Ngô Thiến Thiến thật sự khâm phục Trần Thanh Xuyên.
Chiêu há mồm chờ sung rụng này thật dày công tôi luyện, chỉ cần mở miệng đã kiếm được hai tỷ, đây mới đúng là doanh nhân thực thụ. Nhưng cô ấy cũng biết rất rõ, chuyện này trông có vẻ đơn giản, nhưng cần phải có vốn liếng, tư cách, hiểu rõ về đối thủ và nắm vững tâm lý... Là sự tổng hợp của nhiều yếu tố, mới có thể đạt đến thành công như hiện tại.
Vì thế, mặc dù cô ấy hiểu nhưng không thể học được, chắc chắn phương án này có thể ghi nhận là phương án kinh doanh kinh điển.
Nhưng một điều mà đến bây giờ Ngô Thiến Thiến vẫn không thể hiểu nổi...
"Sếp Trần, rõ ràng tài liệu mà anh bảo tôi tìm lúc trước là để đấu giá đất, còn muốn cạnh tranh với tập đoàn Đông Minh, tại sao bây giờ anh lại thay đổi ý định?"
Trần Thanh Xuyên rất vui vẻ giảng giải cho Ngô Thiến Thiến: "Cô nên nhớ, trên thương trường, không có kẻ thù hay bạn bè nào mãi mãi, chỉ cần có lợi ích thì đều có khả năng hợp tác, do đó sau khi gặp phải sự việc, đừng vào trước làm chủ, xác định vị trí cho đối phương, mà phải xem xét lợi ích toàn diện, rồi mới xác định xem nên xếp đối phương ở phía đối diện hay ở bên cạnh mình..."
Trần Thanh Xuyên nói rất nhiều với Ngô Thiến Thiến, khiến Ngô Thiến Thiến nhất thời vỡ lẽ.
Mặc dù anh vẫn không giải thích cụ thể cho cô ấy, nhưng Ngô Thiến Thiến biết rõ mấy chuyện này đã không còn quan trọng nữa. Bây giờ điều quan trọng là Trần Thanh Xuyên đã đút tinh hoa vào miệng của cô ấy, để cô ấy nếm được nội hàm thực thụ, vậy là đủ rồi.
Trần Thanh Xuyên ngồi trên xe, tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh bỗng ta nói với tài xế Tiểu Trương: "Ngừng xe, cậu tấp xe vào lề đường."
Như thể anh đang có chuyện rất quan trọng, Tiểu Trương vội vàng tấp xe vào lề đường rồi ngừng lại.
Đúng lúc này, Trần Thanh Xuyên bảo Ngô Thiến Thiến bước xuống xe…
"Cô hãy đi mua gói thuốc Bạch Tháp Sơn giúp tôi, Bạch Tháp Sơn của tôi đã bị lão già Chiêm Đông Minh không biết xấu hổ kia cướp mất rồi."
Ngô Thiến Thiến không còn gì để nói, cô ấy còn tưởng là chuyện gì, ai dè lại là chuyện nhỏ nhặt này...