Nụ hôn mãnh liệt khiến Triệu Hồng Vũ không biết phải làm thế nào, thậm chí cô ấy còn không kịp đề phòng bị hôn đến mức... ngơ ngác.
Bởi vì cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, Trần Thanh Xuyên lại chủ động như vậy với mình.
Nhưng cô ấy thật sự thích cảm giác này, thậm chí còn dần dần đắm chìm đến nỗi khó có thể kiềm chế, bởi vì đây là người đàn ông mà cô ấy yêu nhất.
Trong lúc hôn nhau, hai người đã bước vào nhà, đóng chặt cửa, rồi Trần Thanh Xuyên bế Triệu Hồng Vũ đi vào phòng ngủ.
Triệu Hồng Vũ còn chưa kịp nói câu gì, Trần Thanh Xuyên đã hôn cô ấy lần nữa, bắt đầu chạm vào người cô ấy.
Triệu Hồng Vũ cũng không từ chối, gần một tháng không gặp nhau đã khiến cô ấy vô cùng nhớ nhung Trần Thanh Xuyên, cơ thể trong trắng mà cô ấy gìn giữ hơn ba mươi năm cũng là vì Trần Thanh Xuyên, do đó cô ấy cam tâm tình nguyện chấp nhận những gì sắp xảy ra.
Vì thế, không có bất ngờ nào xảy ra, cuối cùng Triệu Hồng Vũ cũng cảm nhận được nỗi đau của tình yêu sâu đậm...
Sau khi mọi việc kết thúc, thời gian đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.
Triệu Hồng Vũ nằm trên giường, bên cạnh Trần Thanh Xuyên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng say lòng người.
Cô ấy vẫn còn chút đau đớn, nhưng cô ấy tình nguyện chấp nhận, thậm chí còn rất vui mừng.
Cô ấy khẽ hôn lên trán Trần Thanh Xuyên, rồi rúc vào ngực của Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên vẫn đang ngủ say, lúc vừa mới kết thúc anh nói muốn nghỉ ngơi một lát, Triệu Hồng Vũ nói được, rồi anh ngủ thiếp đi.
Triệu Hồng Vũ cứ thế nằm bên cạnh anh, cho dù cô ấy chẳng hề buồn ngủ cũng không muốn rời giường, bởi vì cô ấy không nỡ rời xa Trần Thanh Xuyên.
Mãi đến trưa, Trần Thanh Xuyên mới tỉnh dậy từ mộng đẹp.
Anh mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp của Triệu Hồng Vũ.
Bây giờ, trong lòng Trần Thanh Xuyên đang rất áy náy: "Xin lỗi chị Hồng Vũ."
Nhưng Triệu Hồng Vũ lại lắc đầu, rồi hỏi anh: "Có phải cậu không nhịn nổi với Tô Tuyết, nên mới chạy đến đây bắt nạt tôi đúng không?"
Trên đời này, chỉ có người phụ nữ rất thông minh như cô ấy mới có thể nhìn thấu tâm tư của Trần Thanh Xuyên, thậm chí còn hiểu rõ hơn bản thân anh.
Trần Thanh Xuyên không thể không thừa nhận, lần này Triệu Hồng Vũ lại nhìn thấu rồi.
Nếu cô ấy đã nhìn thấu thì Trần Thanh Xuyên cũng không cần phải che giấu nữa: "Tôi là không nhịn được, nhưng lại không muốn chiếm lấy cô ấy nhanh như vậy, nên mới nghĩ đến chị, tôi không muốn bắt nạt người phụ nữ khác, bọn họ không đáng để tôi bắt nạt, nên tôi..."
Trần Thanh Xuyên không nói gì nữa, nhưng anh tin chắc rằng Triệu Hồng Vũ sẽ hiểu.
Hơn nữa có lẽ những lời này sẽ hơi tàn nhẫn đối với Triệu Hồng Vũ, vì thế khi nhìn về phía Triệu Hồng Vũ, trong lòng anh mới cảm thấy áy náy.
Nhưng trên mặt Triệu Hồng Vũ lại nở nụ cười, thậm chí còn vươn tay, khẽ vuốt ve gò má của anh.
"Chị Hồng Vũ không đau lòng, do đó cậu cũng đừng cảm thấy áy náy, thậm chí tôi còn rất vui mừng, bởi vì cậu đã cho tôi biết, tôi là người thân nhất, cũng là người mà cậu thừa nhận nhất. Cậu muốn bắt nạt tôi, mà tôi cũng tình nguyện để cậu bắt nạt, vì thế cậu không cần phải cảm thấy áy náy."
"Cộng thêm cơ thể trong trắng của tôi vốn để dành cho cậu, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ đợi cậu bất cứ lúc nào, mãi mãi là thế."
Triệu Hồng Vũ vừa nói xong những lời này, trong lòng Trần Thanh Xuyên càng cảm thấy áy náy hơn.
Trần Thanh Xuyên ôm Triệu Hồng Vũ vào lòng, hôn mạnh lên trán của cô ấy, rồi càng ôm chặt cô ấy hơn.
Đến nỗi Triệu Hồng Vũ cảm thấy hơi bị siết chặt, nhưng vẫn rất vui, cũng rất tình nguyện bị Trần Thanh Xuyên siết chặt, bởi vì cảm giác này như thể Trần Thanh Xuyên đang muốn ghì cô vào lòng, để hai người hòa làm một mãi mãi không tách rời...
Hơn hai giờ chiều, cuối cùng Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ cũng rời giường.
Còn từ buổi trưa đến hai giờ chiều, hai người đã làm những gì ở trên giường, tất nhiên không cần phải nói gì nữa.
Dù gì sau khi xuống giường, Triệu Hồng Vũ rất ai oán nói: "Cậu thuộc giống chó săn à, hì hà hì hục..."
Hai người sửa soạn xong thì đi ăn trưa muộn cùng nhau, rồi Trần Thanh Xuyên cùng đến công ty với Triệu Hồng Vũ.
Cũng không có chuyện gì đặc biệt, mà Trần Thanh Xuyên chỉ muốn xem thử môi trường làm việc của Triệu Hồng Vũ.
Triệu Hồng Vũ không vốn không cho anh đi theo, nói buổi chiều có một cuộc họp, nhưng Triệu Hồng Vũ càng không cho, Trần Thanh Xuyên càng khăng khăng đòi theo.
Bởi vì anh biết rất rõ, chắc chắn việc Triệu Hồng Vũ không cho anh đi theo là vì cuộc họp.
Quả nhiên trong cuộc họp, Trần Thanh Xuyên đã nhìn ra điều bất thường.
Rõ ràng chuyện Triệu Hồng Vũ đột ngột nhậm chức không hề suôn sẻ như Trần Thanh Xuyên nghĩ, bởi vì Trần Thanh Xuyên mạnh mẽ, lại có bối cảnh vững chắc, nhưng Triệu Hồng Vũ thì không, ngoài việc cô ấy đến đây theo mệnh lệnh của tổng bộ thì chỉ còn lại tài hoa của cô ấy.
Nhưng rất nhiều lúc, tài năng không thể chiến thắng tất cả, ít nhất là không thể chiến thắng bối cảnh.
Trong công ty có người tên là Trần Thanh Phong, nhìn tên và vai vế thì biết người này ngang hàng với Trần Thanh Xuyên, hơn nữa còn là người trong gia tộc Trần thị. Mặc dù năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng xét theo vai vế vẫn là anh họ của Trần Thanh Xuyên.
Nếu chỉ đơn giản như vậy, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, Trần Thanh Xuyên cũng không ngại gọi ông ta một tiếng anh cả.
Nhưng rõ ràng Trần Thanh Phong không chỉ làm như thế, trong cuộc họp, ông ta không chỉ cố ý gây khó dễ cho Triệu Hồng Vũ, thậm chí còn nhận xét Triệu Hồng Vũ 'chỉ là nô tài của nhà họ Trần', nói Triệu Hồng Vũ không có tư cách quản lý ông ta, bảo Triệu Hồng Vũ mau cút đi.
Trần Thanh Xuyên đã chứng kiến hết mọi chuyện qua video giám sát.
Công ty có quy định, người ngoài không được tiến vào phòng hội nghị để tham dự cuộc họp, vì thế anh chỉ có thể bước vào phòng giám sát.
Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng này, tất nhiên anh sẽ không còn để tâm đến quy định của công ty nữa.
Thế là một giây sau, anh đã đến thẳng phòng hội nghị.
Lúc này, trong phòng hội nghị, Trần Thanh Phong vẫn đang chỉ trích Triệu Hồng Vũ.
"Cô nói thử xem, cô là cái thá gì, cô chỉ là một nô tài mà thôi, vậy mà cô dám chạy đến đây diễu võ dương oai."
"Cô có biết, nếu không có con nô tài nhà cô thì vị trí tổng giám đốc chi nhánh này đã thuộc về tôi rồi."
"Bây giờ tôi nể mặt cô cho cô ngồi vào vị trí này, vậy mà cô thật sự dám ra lệnh với tôi, cô là cái thá gì?"
"Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhảm với cô nữa, chẳng phải cô là nô tài à? Vậy thì cô hãy làm ra chuyện mà nô tài nên làm cho tôi đi. Nào, bây giờ cô hãy quỳ xuống, đầu tiên dập đầu ba cái, để tôi hạ hỏa, món nợ còn lại tôi sẽ từ từ tính sổ với cô."
Ông ta quá ngông cuồng, thân phận gia tộc Trần thị thật sự đã khiến ông ta quá ngông cuồng, hơn nữa ông ta cũng có vốn liếng để ngông cuồng trước mặt Triệu Hồng Vũ.
Dù Triệu Hồng Vũ thông minh đến đâu cũng không thể làm gì được người nhà họ Trần, mà chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hơn nữa cô ấy cũng biết rất rõ, gia tộc Trần thị chướng mắt với nhánh của Trần Thanh Xuyên và ông cụ, nguyên do cũng rất đơn giản, quái vật khổng lồ như tập đoàn Đại Minh đang nằm trong tay bọn họ, đây chính là cây rụng tiền, quyền lực, ai mà không thích cơ chứ?
Vì thế Trần Thanh Xuyên mới coi trọng vị trí tổng giám đốc chi nhánh này như vậy, với chấp niệm không từ một thủ đoạn để giành lấy.
Để mấy người khác trong gia tộc Trần thị không tăng thêm lòng thù địch với ông cụ và Trần Thanh Xuyên, Triệu Hồng Vũ vẫn luôn nhẫn nhịn. Thậm chí hôm nay, Trần Thanh Phong đã sỉ nhục cô ấy như vậy, nhưng cô ấy vẫn quyết định nghiến răng chịu đựng, cho dù cô ấy biết rõ Trần Thanh Xuyên đang ở trong công ty, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Trần Thanh Xuyên.
Nhưng lúc Triệu Hồng Vũ chuẩn bị cúi đầu, đột nhiên, cửa phòng hội nghị bị người khác đá văng ra.
Một giây sau, Trần Thanh Xuyên liền duỗi tay chỉ vào mặt Trần Thanh Phong…
"Tôi cho hai con đường, một là xin lỗi Triệu Hồng Vũ, rồi chủ động nộp đơn từ chức, rời khỏi tập đoàn Đại Minh."
"Hai là tôi đánh gãy chân của anh, để cả đời này anh phải đi bằng đầu gối, sau đó ném anh ra khỏi tập đoàn Đại Minh. Anh hãy chọn một đi."