Câu nói của Trần Thanh Xuyên đã làm Triệu Hồng Vũ cực kỳ cảm động, dù thế nào cô ấy cũng không ngờ rằng Trần Thanh Xuyên lại nói ra câu này trước mặt mọi người.
Sau khi rời khỏi công ty, lúc hai người ở riêng với nhau, Triệu Hồng Vũ đã nói với Trần Thanh Xuyên: "Tôi không đáng để cậu trở mặt với người trong gia tộc."
Trần Thanh Xuyên lắc đầu đáp: "Tất nhiên là đáng rồi, vì chị đáng để tôi trở mặt với mọi người trên thế giới này."
Trước đó có "cô ấy là người phụ nữ của tôi", sau đó có "vì chị đáng để tôi trở mặt với mọi người trên thế giới này", Triệu Hồng Vũ nhất thời cảm động đến mức rơi nước mắt.
Cô ấy thật sự không biết phải đối mặt thế nào với niềm hạnh phúc đột ngột này.
Cuối cùng, cô ấy nhào vào vòng tay của Trần Thanh Xuyên: "Tôi đâu có tốt như vậy."
Trần Thanh Xuyên ôm chặt lấy cô ấy: "Tất nhiên là chị tốt như vậy rồi, hơn nữa còn rất thoải mái."
Triệu Hồng Vũ hơi ngẩn người, rồi mới cảm thấy xấu hổ: "Tôi không nói chuyện đó..."
Trong hai ngày tiếp theo, Trần Thanh Xuyên luôn ở bên cạnh Triệu Hồng Vũ.
Anh cũng không biết rốt cuộc đây có được xem là yêu hay không, mặc dù đáy lòng anh vẫn coi Triệu Hồng Vũ là chị, nhưng anh lại cảm thấy mình ngày càng quý trọng Triệu Hồng Vũ, không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn nằm ở chỗ khác.
Cũng giống như câu hỏi của Triệu Hồng Vũ: "Tại sao cậu lại đột ngột thay đổi suy nghĩ như vậy?"
Trần Thanh Xuyên trả lời: "Bởi vì tôi nghĩ đến một vấn đề, hôm đó trước khi đến tìm chị, trong lòng tôi đã thầm tự hỏi, nếu chị ở bên người đàn ông khác, liệu tôi có chấp nhận được không? Tôi cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này, bởi vì sau khi hỏi xong, tôi liền biết mình hoàn toàn không thể chấp nhận được. Nếu đã như thế, vậy thì chị chỉ có thể thuộc về tôi."
Lúc này, gương mặt xinh đẹp của Triệu Hồng Vũ tràn đầy dịu dàng và điềm đạm, bộc lộ hết vẻ dịu dàng của mình cho Trần Thanh Xuyên xem.
Tất nhiên, không chỉ có vẻ dịu dàng, mà còn có cả thân hình chữ S mê hoặc chết người của cô ấy...
Sau hai ngày ở bên cạnh Triệu Hồng Vũ, Trần Thanh Xuyên đã ngồi máy bay rời đi.
Triệu Hồng Vũ cần phải quản lý công ty, mà anh cũng có việc cần phải làm, vì thế hai người chỉ có thể tạm thời xa nhau.
Vừa xuống máy bay, Trần Thanh Xuyên đã nhận được điện thoại của ông cụ trong nhà, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn Trần Thanh Phong đã quay về cáo trạng.
"Thằng nhãi nhà cháu được lắm, ngay cả người trong nhà cũng dám trừng trị, còn muốn đánh gãy chân của người ta."
Anh vừa mới bắt máy đã nghe thấy lời chất vấn của ông cụ, nhưng Trần Thanh Xuyên chẳng hề sợ hãi: "Cháu muốn đánh gãy chân ông ta đấy, thì sao?"
“Đánh gãy thì tốt!” Trần Thanh Xuyên vừa mới dứt lời, ông cụ đã đưa ra lời nhận xét vô cùng tích cực: “Dám nhắm vào con nhóc Hồng Vũ kia, cháu không cần phải uy hiếp cậu ta, cứ đánh gãy chân cậu ta là được, để cậu ta khỏi lấy chút thân phận này diễu võ giương oai."
Trần Thanh Xuyên vui vẻ, anh biết trước giờ ông cụ luôn là người bênh người thân bất chấp lý lẽ.
Trong mắt ông cụ, Triệu Hồng Vũ đã ở bên cạnh ông từ bé đến lớn, tất nhiên phải thân thiết hơn người trong nhánh phụ gia tộc.
Sau khi căn dặn anh đừng để tâm đến chuyện này, ông cụ liền di chuyển sang chủ đề chính của cuộc gọi lần này…
"Sao thế, nghe nói cháu đã đứng trước mặt mọi người tuyên bố rằng, con nhóc Hồng Vũ kia là người phụ nữ của cháu đúng không?"
Chao ôi, tai mắt của ông cũng nhiều đấy, không ngờ còn biết cả chuyện này.
Nhưng nếu Trần Thanh Xuyên đã dám nói ra một cách tự nhiên như vậy, tất nhiên sẽ không có ý định giấu giếm: "Đúng vậy, chính cháu đã nói như thế."
"Khá lắm, cuối cùng cháu cũng đã thông suốt, ông nội cực kỳ ủng hộ chuyện này."
"Nhưng có một điều, nếu cháu đã nói với Hồng Vũ là người phụ nữ của cháu, vậy còn Tô Tuyết thì sao?"
Ông cụ hỏi ra vấn đề rất thực tế, nhưng Trần Thanh Xuyên lại cảm thấy vấn đề này rất khó để trả lời.
"Cháu muốn cả hai, ông quản được không?"
Ông cụ vui vẻ: "Nhóc con, cháu còn muốn ngông cuồng với ông à."
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng ông cụ lại rất vui vẻ, ông biết chắc chắn Trần Thanh Xuyên sẽ ở bên cạnh Tô Tuyết. Tất nhiên, đây không chỉ đơn giản là vì tình cảm giữa ông và bà nội của Tô Tuyết, mà còn là vì kế hoạch của Trần Thanh Xuyên, những gì ông biết còn hơn nhiều cả Trần Thanh Xuyên...
Sau khi quay về công ty, Trần Thanh Xuyên bắt đầu làm việc tiếp, mọi thứ đều rất suôn sẻ.
Nhưng luôn có một số bất ngờ nho nhỏ đột ngột xảy ra.
Sáng nay, lúc Trần Thanh Xuyên đang làm việc trong văn phòng, Ngô Thiến Thiến bỗng gõ cửa, thông báo Tô Quân đã đến đây.
Trần Thanh Xuyên rất tò mò, Tô Quân đã bị anh sắp xếp đến chỗ của Ngô Thế Hùng, tại sao cậu ta còn đến đây?
Anh còn chưa kịp lên tiếng, Tô Quân đã bất chấp sự ngăn cản của Ngô Thiến Thiến, mạnh mẽ lao vào văn phòng.
Ngô Thiến Thiến vốn định ngăn cản, nhưng Trần Thanh Xuyên lại xua tay ra hiệu không sao, bây giờ cô ấy mới rời đi.
Trong văn phòng, Trần Thanh Xuyên tựa vào lưng ghế làm việc nhìn Tô Quân: "Cậu chạy đến đây tìm tôi làm gì?"
Tô Quân mặt mày đau khổ nói với Trần Thanh Xuyên: "Anh rể, em cầu xin anh, hãy tha cho em, đừng ép em ở chỗ của Ngô Thế Hùng nữa, em thật sự chịu hết nổi rồi, ông ta và xà tinh kia suốt ngày tập luyện giày vò em, em sắp bị bọn họ hành hạ đến chết rồi."
Tô Quân không nói đùa, quả thật ngày nào cậu ta cũng bị hành hạ, nếu không phục vụ tốt trong quán trà sẽ bị đánh, hơn nữa làm nhân viên phục vụ xong còn phải rèn luyện thân thể, nếu không chủ động rèn luyện vẫn sẽ bị đánh, đồng thời phải tiếp thu bài giảng của Ngô Thế Hùng, học một số đạo lý đối nhân xử thế.
Cậu ta không muốn học cái này, mà cậu ta chỉ muốn yên ổn làm tên phá gia chi tử, trải qua cuộc sống áo đưa đến tay cơm dâng tận miệng, như vậy thoải mái đến nhường nào.
"Anh rể, em thật sự biết sai rồi, anh mau tha cho em đi, em không dám nữa đâu..."
Tô Quân liên tục cầu xin Trần Thanh Xuyên, nhưng Trần Thanh Xuyên lại không chấp nhận.
Anh ném Tô Quân đến chỗ của Ngô Thế Hùng là để Tô Quân bớt gây rắc rối cho Tô Tuyết, đồng thời dạy dỗ cậu ta cư xử đúng chừng mực.
Bây giờ Tô Quân không chịu nổi khổ sở liền muốn bỏ chạy, đâu thể được, tất nhiên là anh không đồng ý rồi.
Một giây sau, Trần Thanh Xuyên xua tay nói với Tô Quân: "Tôi không phải là anh rể của cậu, cũng không quản nổi chuyện của Ngô Thế Hùng. Cậu muốn tự nguyện quay về hay bị người ta đánh một trận rồi kéo về, thì cậu hãy tự lựa chọn đi, không liên quan gì đến tôi."
Sau một hồi van nài, thấy Trần Thanh Xuyên thật sự không bị thuyết phục, Tô Quân cũng bùng lửa giận.
"Họ Trần kia, tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không xử lý ổn thỏa chuyện này cho tao, thì đừng hòng qua lại với chị tao nữa."
"Mày đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì. Thoạt nhìn mày giả vờ giả vịt không quan tâm, nhưng trên thực tế mày lại quan tâm đến chị gái của tao."
"Nếu mày dám nhắm vào tao nữa, tao bảo đảm sẽ hoàn toàn quấy rối chuyện của hai người, để cả đời này mày cũng đừng hòng tiếp cận chị của tao."
Chao ôi, mới mấy ngày không gặp đã thích học cách uy hiếp người khác rồi.
Thế là Trần Thanh Xuyên hỏi cậu ta: "Cậu cảm thấy cậu lấy chuyện này ra uy hiếp tôi sẽ có tác dụng ư?"
Thấy Trần Thanh Xuyên hỏi như vậy, trong lòng Tô Quân liền nắm chắc, cậu ta cảm thấy nhất định Trần Thanh Xuyên sẽ sợ hãi. Cậu ta đoán Trần Thanh Xuyên đang giả vờ không để tâm, nhưng trên thực tế lại vô cùng sợ hãi, nên đắc ý nói: “Nếu mày không tin thì cứ việc thử xem, tao...”
Tô Quân còn chưa kịp nói hết, Trần Thanh Xuyên đã dứt khoát xua tay.
"Cậu còn muốn uy hiếp tôi ư? Cậu thích chết ở đâu thì chết, đừng chết ở chỗ của tôi kẻo bẩn, mau cút ra khỏi đi!"