Ba ngày sau, khi việc ủy quyền đã hoàn thành, Tô Tuyết tới tìm Thường Vũ Phong.
Cô phải đi tìm, việc ủy quyền đã được thực hiện rồi, nhưng những gì mà Thường Vũ Phong đã hứa lại hoàn toàn không thực hiện. Trong khoảng thời gian này, cô đã đến tìm anh ta hai lần, nhưng thư ký của Thường Vũ Phong đều nói rằng anh ta không có ở đó, điều này khiến Tô Tuyết càng cảm thấy lo lắng. Vì vậy, hôm nay cô quyết định không gặp Thường Vũ Phong thì sẽ không đi, mặc dù thư ký nói rằng Thường Vũ Phong đang họp, nhưng cô vẫn không đi, quyết tâm chờ bằng được.
Tô Tuyết đứng đợi ở cửa phòng họp rất lâu, cuối cùng cũng đợi được anh ta.
Khi cánh cửa phòng họp mở ra, Thường Vũ Phong bước ra ngoài.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lôi Quang Diệu cũng đứng bên cạnh Thường Vũ Phong, cười cười nói nói với anh ta.
Cảnh tượng hài hòa này khiến Tô Tuyết sững sờ.
Theo những gì cô biết, Thường Vũ Phong và Lôi Quang Diệu là kẻ thù không đội trời chung của nhau, sao họ có thể trò chuyện vui vẻ như vậy?
Trong lòng có linh tính không tốt, Tô Tuyết vội vàng đến bên Thường Vũ Phong.
“Phó tổng giám đốc Thường, có phải anh nên làm chuyện trước đó anh đã đồng ý rồi không?”
Thường Vũ Phong đang trò chuyện với Lôi Quang Diệu, sững sờ khi nhìn thấy Tô Tuyết, hiển nhiên không ngờ cô lại đợi ở đây.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt kinh ngạc kia lại trở nên bình thường, sau đó lại nở một nụ cười. Chỉ là nụ cười này không phải dành cho Tô Tuyết, mà là dành cho Lôi Quang Diệu bên cạnh: “Đúng là bị anh nói trúng rồi, sếp Tô là một người phụ nữ có nghị lực phi thường.”
Lôi Quang Diệu nghe vậy thì cười nhạo: “Có nghị lực nhưng đáng tiếc không có não.”
Câu đánh giá này khiến sắc mặt Tô Tuyết không nén được sự tức giận, tâm trạng cũng rất khó chịu.
“Phó tổng giám đốc Lôi, anh đã dùng cách vô liêm sỉ để cướp công việc kinh doanh của công ty chúng tôi, lại còn lên mặt hạ nhục người khác, anh có ý gì?”
“Này, sếp Tô, đừng có đặt điều ăn nói lung tung như thế chứ.” Lôi Quang Diệu lập tức phản bác: “Cái gì mà dùng thủ đoạn vô liêm sỉ để cướp công việc kinh doanh của cô chứ? Rõ ràng tôi đã được quý công ty uỷ quyền, rất rõ ràng, không thể nói lung tung được.”
Lôi Quang Diệu nói xong, Thường Vũ Phong lập tức gật đầu phụ hoạ theo: “Đúng vậy, là do Văn Hoá Đông Tinh uỷ quyền. Sao hả, chẳng lẽ sếp Tô không biết chuyện này à?”
Tô Tuyết lập tức chết lặng khi nghe cả hai người kẻ xướng người hoạ.
Việc ủy quyền là do đích thân cô làm, nhưng cô làm vậy là để hợp tác với Thường Vũ Phong đối phó với Lôi Quang Diệu. Nhưng bây giờ, tại sao Thường Vũ Phong lại quay ngược họng súng và hợp tác với Lôi Quang Diệu để đối phó với cô chứ?
“Phó tổng giám đốc Thường, ý của anh là gì?”
Tô Tuyết ý thức được có khả năng mình sẽ bị đùa bỡn một lần nữa nên tâm trạng rất tệ, giọng điệu cũng run rẩy.
Nhưng ngoài việc chứng minh rằng cô là kẻ thất bại thì không có gì hơn để chứng minh, và điều đó lại càng không khiến Thường Vũ Phong sợ hãi.
Thường Vũ Phong tươi cười nhìn Tô Tuyết: “Sếp Tô, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói với cô một chuyện rất đơn giản, có người chủ động trao quyền cho công ty chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ không từ chối. Về chuyện cô nói hợp tác đôi bên cùng có lợi… thì tôi nghĩ nó chỉ giống như một loại suy nghĩ viển vông.”
“Một con linh cẩu chạy đến chỗ bầy sư tử và nói rằng, tôi muốn hợp tác với các bạn để bắt mồi và hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô nghĩ rằng điều này có thể xảy ra không? Tôi nghĩ rằng bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ cho rằng con linh cẩu đó bị bệnh, nó không bị sư tử ăn thịt là may lắm rồi, còn muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi ư? Đây chẳng phải là chuyện cười à, ha ha ha…”
Tiếng cười của Thường Vũ Phong rất sang sảng, vang vọng trong hành lang khiến tâm trạng của Tô Tuyết rất tồi tệ.
Nhưng dù tâm trạng có tồi tệ đến đâu, cô cũng không thể diễn tả được, cô có thể nói gì đây? Dù sao tất cả mọi chuyện đều do cô gieo gió gặt bão.
Cô cho rằng Thường Vũ Phong và Lôi Quang Diệu không hợp nhau, vì vậy cô nghĩ rằng mình có thể sử dụng điều này để trục lợi, nhưng đó là suy nghĩ quá viển vông. Bây giờ cô đã nhận ra mình suy nghĩ viển vông, nhưng còn có ích gì? Tất cả đều vô dụng!
Thường Vũ Phong và Lôi Quang Diệu rời đi, hai người vẫn nói chuyện và cười đùa rất vui vẻ, trong khi Tô Tuyết đứng đối diện với họ, rất khó chịu và tức giận. Vốn dĩ muốn ăn trộm gà, nhưng giờ thì hay rồi, không trộm được gà còn mất gạo, còn chủ động đưa uỷ quyền đến cho người ta, tự tay cho người ta được danh chính ngôn thuận.
Sau khi trở lại công ty, Tô Tuyết cứ thất thần, thật sự không biết phải làm sao.
Khi đi trên đường, cô nghĩ về lý do tại sao Thường Vũ Phong làm người không giữ chữ tín, cũng vì thế mà oán trách.
Nhưng bây giờ cô không oán trách nữa, vì cô biết kinh doanh chính là như vậy, làm ăn càng lớn càng có những thủ đoạn khiến người ta khó mà chấp nhận. Nhưng chuyện này không có chứng cứ, cho dù có soi dưới ánh mặt trời thì cũng không thể chỉ trích, không hề vi phạm hợp đồng.
Tô Tuyết ngồi trên ghế văn phòng, bóp trán, đau đầu vì chuyện này, cũng hối hận vì ý tưởng vô lý của mình.
Cô bắt đầu suy nghĩ lại, nếu như lúc trước không tức giận thì tốt biết mấy, cô sẽ chủ động bàn bạc chuyện này với Trần Thanh Xuyên, nếu thế thì chuyện này sẽ giải quyết dễ dàng, sẽ không bao giờ tệ như lúc này.
Nhưng sau một số thao tác thần thánh của cô, chuyện ban đầu đơn giản nay đã trở nên phức tạp hơn.
Nếu như nói trước đó cô đã bị người ta giữ chặt cửa không cho ra ngoài, thì bây giờ không chỉ đơn giản là bị giữ chặt cửa nữa, mà đã bị khoá rồi, muốn ra ngoài ư? Nằm mơ đi!
Nữ thư ký nhìn qua cửa sổ thấy Tô Tuyết vô cùng đau khổ, không khỏi thở dài. Cô ta có thể cảm nhận được sự đau khổ của Tô Tuyết vào lúc này, nhưng vậy thì sao? Cô ta biết rất rõ hiện tại Tô Tuyết đã không còn cách nào để giải quyết chuyện này.
Sau khi rời khỏi đây, nữ thư ký tìm tới Trương Tứ Hải, không phải vì cái gì khác, đó là Trương Tứ Hải là anh họ của cô ta, Trương Tứ Hải tuyển cô ta vào công ty, cho nên cô ta đều vui vẻ nói mọi chuyện với Trương Tứ Hải.
Sau khi đến văn phòng của Trương Tứ Hải, nữ thư ký nói sơ qua những gì đã xảy ra và tình hình hiện tại.
Khi Trương Tứ Hải biết về tình hình hiện tại của công ty, ông ta không thể không nở một nụ cười gượng gạo.
“Bây giờ anh còn có thể làm gì chứ? Anh hết cách rồi, cũng không biết sếp Tô đang nghĩ gì nữa. Trước kia cô ta là một cô gái khôn khéo bao nhiêu, giờ lại càng xúc động mù quáng bấy nhiêu, còn bị người ta đem ra đùa bỡn, ôi chao.”
Sau một hồi thở dài, Trương Tứ Hải ngồi một lúc và cuối cùng quyết định rời khỏi công ty.
Vừa rồi ông ta nói hết cách là thật, dù sao năng lực của ông ta cũng có hạn.
Nhưng hết cách không có nghĩa là ông ta sẽ mặc kệ chuyện này không lo, dù sao thì ông ta đã dốc hết tâm huyết làm việc nên cũng có tình cảm với công ty.
Vì vậy, sau khi chào nữ thư ký, Trương Tứ Hải đã lái xe đến chi nhánh tập đoàn Đại Minh.
Nếu không còn cách nào khác, ông ta lại phải đi tìm Trần Thanh Xuyên, bởi vì ông ta biết rất rõ, hiện tại, những khó khăn mà Văn Hóa Đông Tinh gặp phải chỉ có Trần Thanh Xuyên mới có thể giải quyết được.
Ngoại trừ Trần Thanh Xuyên, không ai có thể làm được!
Vì vậy ông ta đã hạ quyết tâm, cho dù hôm nay có chết ở cổng chi nhánh tập đoàn Đại Minh thì ông ta cũng phải nhờ Trần Thanh Xuyên tới xử lý chuyện này!
Với quyết tâm liều chết, Trương Tứ Hải đến chi nhánh công ty tập đoàn Đại Minh.
Sau khi liên lạc qua thư ký, cuối cùng ông ta cũng gặp được Trần Thanh Xuyên.
“Sếp Trần, lần này phải nhờ cậu ra mặt rồi, nếu sếp Tô cứ tiếp tục như vậy, Văn Hóa Đông Tinh sẽ sụp đổ…”