Dưới sự “ép buộc” của Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết không thể không thay tất chân màu xám.
Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, sau khi đổi sang tất màu xám, nét đẹp và sự quyến rũ từ cặp chân thon dài của cô đã được phô ra hết mức, đẹp đến mức khiến người ta nao lòng, liếc mắt một cái cũng đủ để khiến người ta nảy sinh dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ. Thế cho nên khi Tô Tuyết nhìn thấy ánh mắt như sói đói của Trần Thanh Xuyên, cô có chút sợ hãi, cô sợ tiếp theo đây Trần Thanh Xuyên sẽ làm ra hành động gây rối gì đó với cô.
Có điều, Trần Thanh Xuyên không làm gì cả, anh chỉ đập tan sự kiêu ngạo từ tận sâu trong nội tâm Tô Tuyết từng chút từng chút một, anh không cho phép người phụ nữ của mình có bất cứ sự kiêu ngạo nào trước mặt anh.
Sau khi thành công “bức ép” Tô Tuyết thay tất chân, Trần Thanh Xuyên mới tập trung vào việc của mình, mà thân là nha hoàn, Tô Tuyết cũng ý thức được công việc của mình, sau khi sắp xếp xong hành lý thì làm mấy công việc nhà, cuộc sống bên nhau của hai người vẫn rất suôn sẻ.
Ước chừng khoảng hơn mười phút sau, Trần Thanh Xuyên ra cửa chuẩn bị tới công ty.
Chỉ có điều, khi anh vừa mới mở cửa phòng ra, lại đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe đang phóng tới, cuối cùng là Thường Vũ Phong bước từ trên xe xuống.
Sau khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, Thường Vũ Phong lập tức nở nụ cười xán lạn như ánh mắt trời…
“Sếp Trần, xin chào xin chào, tôi là Thường Vũ Phong của Âm Nhạc Thiên Lôi…”
Vừa gặp đã hồ hởi chào hỏi, nhiệt tình tự giới thiệu bản thân, thoạt nhìn dáng vẻ anh ta trông vô cùng quen thuộc.
Nhưng Trần Thanh Xuyên thì vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, sao anh có thể không rõ ý đồ của Thường Vũ Phong khi mò tới đây chứ?
Có điều, anh cũng không vạch trần anh ta, chỉ lẳng lặng nhìn Thường Vũ Phong nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Sau phần giới thiệu, Thường Vũ Phong lập tức đề cập đến ý đồ tới đây của anh ta hôm nay: “Sếp Trần, bên tổng bộ vừa mới gọi điện cho tôi, về nghiệp vụ bên Châu Âu, hy vọng sếp Trần có thể giơ cao đánh khẽ. Còn nữa, chuyện về Văn hóa Đông Tinh cũng đã được làm rõ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
Anh ta không hề che giấu, thẳng thắn nhắc tới mục đích và tình nguyện ra giá điều kiện.
Nhưng rõ ràng, Trần Thanh Xuyên không muốn đáp ứng lại điều kiện này, vì thế anh đã nhìn Thường Vũ Phong hỏi: “Anh đang đi trên đường, không động chạm không trêu chọc ai, tự nhiên bị người ta đánh cho một quyền, đánh xong người ta nói với anh một câu xin lỗi, rồi lại trả thứ vốn dĩ đã thuộc về anh lại cho anh, anh có đồng ý không?”
Về vấn đề này Thường Vũ Phong không đưa ra câu trả lời, nhưng rõ ràng, anh ta đương nhiên không đồng ý.
Đừng nói là anh ta, tin chắc rằng dù đổi lại là bất kỳ người nào đi nữa, người ta cũng không đồng ý, dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì mà phải tha thứ dễ dàng như vậy? Phạm sai lầm thì phải trả giá đắt, nếu cái giá phải trả đó chưa đủ đắt, vậy thì ắt không thể để yên mọi chuyện. Nếu lúc trước dám chọc vào, thì giờ phải chuẩn bị tốt việc phải trả giá!
Đương nhiên, Thường Vũ Phong hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, anh ta cười khổ: “Sếp Trần, về chuyện này…”
Anh ta muốn giải thích một chút, tới để hòa hoãn mối quan hệ với Trần Thanh Xuyên, nhưng Trần Thanh Xuyên lại không cần anh ta giải thích.
“Chuyện này không phải anh gây ra, cho nên anh cũng không cần xin lỗi hộ người khác, có xin lỗi cũng vô dụng.”
Dứt lời, Trần Thanh Xuyên lập tức đóng cửa phòng lại.
Thường Vũ Phong bị nhốt ngoài cửa, ăn trọn đòn tiễn khách không mời vào nhà, vô cùng bất lực.
Chuyện này thật sự hết cách, dù sao cũng là phiền phức do Lôi Quang Diệu gây ra, anh ta muốn làm hòa cũng phải xem Trần Thanh Xuyên có đồng ý hay không mới được. Nhưng nhìn kết quả trước mắt cũng quá rõ ràng, Trần Thanh Xuyên không đồng ý, cho nên anh ta chỉ còn cách rời đi.
Quay trở lại con xe đỏ, Thường Vũ Phong lấy điện thoại gọi cho Lôi Quang Diệu: “Chuyện này chỉ có thể là anh tự ra mặt xin lỗi người ta…”
Cũng trong thời gian này, Tô Tuyết ở trong phòng đang nhìn về phía Trần Thanh Xuyên với vẻ kinh ngạc.
Mới đầu lúc nhìn thấy Thường Vũ Phong tới, cô còn cân nhắc không biết có phải nghẹn quá tới xả bài hay không, nhưng khi thấy Thường Vũ Phong chủ động xin lỗi, tức khắc, cô ngây ngẩn cả người, cô hoàn toàn không ngờ tới, Thường Vũ Phong lại tự tìm tới xin lỗi Trần Thanh Xuyên.
Phải biết rằng, lần trước khi cô gặp Thường Vũ Phong, anh ta còn thái độ bực bội, vậy mà hiện giờ lại chủ động xin lỗi!
Hơn nữa, điều thần kỳ nhất chính là, mới hôm qua Trần Thanh Xuyên còn tỏ vẻ anh sẽ xử lý chuyện này, vậy mà hôm nay đã có kết quả rồi, này có phải quá khoa trương rồi không? Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc Trần Thanh Xuyên đã dùng thủ đoạn thần tiên gì, mới có thể khiến Thường Vũ Phong phải cúi đầu như vậy.
“Anh… Có ra tay hơi quá không?”
Mặc dù đã dự đoán được trước là Trần Thanh Xuyên có thể xử lý chuyện này, nhưng Tô Tuyết thật sự không nghĩ tới anh sẽ giải quyết nó dễ dàng như vậy.
Mà đối với chuyện này, Trần Thanh Xuyên cũng chẳng để tâm trong lòng, anh nói: “Chỉ là một vấn đề cỏn con thôi, tôi có thể làm quá đến cỡ nào chứ?”
Thái độ thoải mái và chẳng chút quan tâm gì thế này khiến Tô Tuyết líu lưỡi.
Những rắc rối lớn mà cô không thể xử lý được, trong mắt Trần Thanh Xuyên lại chỉ là một việc cỏn con không đáng để tâm.
Chênh lệch giữa hai người hình như không lớn lắm, giống như giờ phút này, trong lúc Trần Thanh Xuyên vô tình tập trung ánh mắt nơi trước người Tô Tuyết, thoạt nhìn cũng không lớn lắm, nhìn đến nỗi khuôn mặt đẹp của Tô Tuyết ửng đỏ.
Tuy nhiên, khuôn mặt hồng hào đó của cô lại càng làm tăng thêm độ quyến rũ mê người đó, cho nên Trần Thanh Xuyên đã tiến tới gần cô, ôm trọn thân hình mềm mại quyến rũ kia trong lồng ngực, và trong lúc Tô Tuyết không có chút phòng bị gì, anh thủ thỉ bên tai Tô Tuyết: “Đêm nay trên người cô sẽ lưu lại ấn ký của tôi.”
Mới đầu Tô Tuyết không hiểu rõ anh đang có ý gì, nhưng người thông minh như cô chỉ cần cân nhắc lại một chút là hiểu, tức khắc, mặt cô lại đỏ càng thêm đỏ.
Ấn ký cuộc đời theo như lời Trần Thanh Xuyên nói, chẳng phải là muốn làm chuyện đó với cô hay sao?
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tô Tuyết lại càng xấu hổ hơn, hoàn toàn không biết nên tự xử thế nào…
Tại chi nhánh Âm Nhạc Thiên Lôi, Thường Vũ Phong vừa trở về đã gặp Lôi Quang Diệu.
Sau khi anh ta biết được thái độ của Trần Thanh Xuyên từ miệng Thường Vũ Phong, tức đến nỗi mặt trắng bệch.
“Cái gì, anh ta thật sự coi bản thân là cọng hành rồi à, còn bắt anh phải đi xin lỗi anh ta, anh ta tính chơi trò gì vậy, anh ta xứng sao?”
Lời nói thâm độc, nhưng xứng hay không xứng… Chẳng nhẽ trong lòng anh ta còn không rõ sao?
Về điểm này, Thường Vũ Phong có thể thấy rất rõ, cho nên anh ta không nói lời nào, chỉ lo chăm chú nhìn vào Lôi Quang Diêu.
Rất nhanh sau đó, Lôi Quang Diệu phát tiết xong thì lập tức kinh sợ.
Mà anh ta có sợ thì cũng vô dụng, rốt cuộc thì hiện tại người tổng bộ chèn ép là anh ta, mà loại áp lực này là do chính Trần Thanh Xuyên đưa tới.
Mấy ngày nay Trần Thanh Xuyên đã gây áp lực lên tổng bộ Âm Nhạc Thiên Lôi, chứ đừng nói là một phó tổng chi nhánh như anh ta, cho nên sau khi chửi mấy lời thâm độc xong, anh ta chỉ có thể bực bội chọn cách cúi đầu, rồi đi xin lỗi Trần Thanh Xuyên.
Nếu không thì sao, chẳng lẽ là ương ngạnh đối đầu với Trần Thanh Xuyên? Muốn đối đầu thì cũng phải có vốn liếng mới được!
Rất rõ ràng, Lôi Quang Diệu không có, cho nên anh ta chỉ có im lặng chui đầu vào trong xe, lái xe đi đến chỗ Trần Thanh Xuyên.
Ngẫm lại mấy lời ngông cuồng mà anh ta nói trong Đại Minh Thánh Thiện tối hôm qua, lúc này Lôi Quang Diệu cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Tối hôm qua anh ta còn nói Trần Thanh Xuyên sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào đâu, kết quả hôm nay anh ta phải chủ động đem đồ đến cho người ta, tự vả mặt bốp bốp chát chát cả…
Ô tô phóng thẳng một đường, cuối cùng cũng tới chỗ ở của Trần Thanh Xuyên.
Chỉnh đốn lại quần áo rồi nhấn chuông cửa, ngay sau đó, Lôi Quang Diệu nhìn thấy Tô Tuyết đi đến mở cửa.
Cửa phòng vừa mở ra, nhìn thấy người mở của là Tô Tuyết, Lôi Quang Diệu hỏi: “Trần Thanh… Sếp Trần đâu?”
Nhìn thấy người tới là Lôi Quang Diệu, đương nhiên Tô Tuyết sẽ không dùng thái độ tốt đẹp để nghênh đón, huống hồ Trần Thanh Xuyên cũng không cần cô phải giữ thái độ tốt với Lôi Quang Diệu.
Cho nên ngay sau đó cô nhìn Lôi Quang Diệu nói: “Sếp Trần không muốn gặp anh, hơn nữa anh ấy đã nói tôi chuyển lời, anh ấy muốn tôi nói với anh, anh có xin lỗi cũng phí công vô ích, anh ấy sẽ không chấp nhận. Chính xác lời nói của anh ấy là, lần này thế nào anh ấy cũng phải hành chết mẹ anh!”
Lôi Quang Diệu vô cùng bực bội…