Khi Tô Tuyết rời khỏi phòng, cô rất vội vàng, miệng ngậm chặt không dám mở ra, vì sợ...
Thế cho nên sau khi súc miệng xong ra khỏi phòng tắm, cô tức giận đánh về phía Trần Thanh Xuyên.
"Đều tại anh, nếu không phải anh, sao em có thể làm ra chuyện như vậy. Em xấu hổ chết đi được, thật muốn bóp chết anh!!!"
Cô nói như thế, cũng làm như thế, chẳng qua cô chỉ giống như một con hổ nhỏ khi lao về phía Trần Thanh Xuyên, sau đó đã bị Trần Thanh Xuyên hạ gục: "Không sao, vừa rồi em đã giúp anh, bây giờ anh giúp em, em thấy được không?"
Khi những lời của Trần Thanh Xuyên lọt vào tai, Tô Tuyết nhất thời vô cùng hoảng sợ: "Không được, không được, tuyệt đối không được."
Khuyên can mãi, Tô Tuyết mới miễn cưỡng thoát khỏi độc khẩu của Trần Thanh Xuyên.
Hai người bọn họ đang ở trong nhà tình tứ miên man, nhưng Chiêm Thế Bác ở nhà lại tức giận đến mức sắp nổ tung.
Anh ta đã điều tra ra thân phận của Trần Thanh Xuyên rồi, nhưng vậy thì sao?!
"Chỉ là một tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Đại Minh, vậy mà dám hoành hành trước mặt tôi, anh hoành cái đmm anh!"
"Chiêm Thế Bác tôi hôm nay thể nào cũng phải cho anh xem, trên mảnh đất này, tập đoàn Đông Minh của chúng tôi mới là đế vương thực sự!"
Tập đoàn Đông Minh đã từng cạnh tranh với Trần Thanh Xuyên trước đó, ông chủ Chiêm Đông Minh còn từng bị Trần Thanh Xuyên bẫy một phen ở hội đấu giá. Mà Chiêm Thế Bác này là con trai duy nhất của Chiêm Đông Minh, bình thường quen được nuông chiều từ bé, hơn nữa tập đoàn Đông Minh cũng có thực lực ở bản địa, cho nên anh ta không hề biết trời cao đất rộng gì, chỉ cho rằng mình là vị vua duy nhất ở vùng đất này.
Trước mắt, cho dù biết thân phận thật sự của Trần Thanh Xuyên, anh ta cũng không sẽ hồn nhiên sợ hãi chút nào. Anh ta có sự tín nhiệm mù quáng vào tập đoàn Đông Minh!
Vì vậy, sau đó anh ta đã sắp xếp người, trực tiếp chỉ thị cho người này: "Đi, chỉ thị cho bộ phận thương mại gây chút phiền phức cho tập đoàn Đại Minh!"
Thuộc hạ vẫn có chút hiểu biết về tập đoàn Đại Minh, vì vậy thẹn thùng nói: "Cậu chủ, tập đoàn Đại Minh rất có thực lực, nếu vì chút chuyện này mà nổi lên xung đột với tập đoàn Đại Minh thì có vẻ không sáng suốt cho lắm. Vả lại chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, bằng không chúng ta báo cho chủ tịch Chiêm trước đi, nghe ý kiến của chủ tịch Chiêm một chút..."
Người này làm việc gì cũng nghiêm túc và nắm chắc, nhưng Chiêm Thế Bác lại rất khó chịu!
"Cần gì, không lẽ Chiêm Thế Bác tôi không thể phụ trách ngay cả chuyện vặt vãnh này sao? Mẹ nó anh nên rõ rằng toàn bộ tập đoàn Đông Minh sẽ là của tôi trong tương lai, tôi mới là ông chủ tương lai của tập đoàn Đông Minh. Nếu anh không muốn làm thì cút khỏi đây sớm đi, đừng ở đây lằng nhà lằng nhằng với tôi!"
"Còn nữa, tập đoàn Đại Minh thì sao? Tập đoàn Đại Minh là một con rồng, nhưng tập đoàn Đông Minh chúng ta cũng là rắn bản địa, chẳng lẽ còn sợ tập đoàn Đại Minh ư? Để tôi nói cho anh biết, trên mảnh đất này, tập đoàn Đông Minh là bất khả chiến bại, ai dám Khiêu khích phải giết hắn!!!"
Rất điên cuồng và độc đoán, khiến người ta cảm thấy một loại hương vị thiên hạ vô địch.
Vả lại cũng đã nói đến nước này rồi, cho nên tên thuộc hạ đương nhiên không thể nói cái khác, chỉ có thể gật đầu làm theo...
Chiều cùng ngày, Trần Thanh Xuyên trở lại công ty và bắt đầu bận rộn với công việc kinh doanh của công ty.
Trong thời gian này, một buổi họp nhỏ đã được tổ chức nhằm chia sẻ về định hướng phát triển trong tương lai của chi nhánh, cũng như hợp tác kinh doanh với tập đoàn Đông Minh.
Vấn đề mà Chiêm Thế Bác thương lượng ở cuộc đấu giá lần trước, hiện tại hai bên đều nghiêm túc phát triển, dù sao bọn họ cũng không có thù oán gì với tiền bạc, bọn họ rất vui vẻ hợp tác cùng kiếm tiền, đều rất tận tâm tận sức.
Nhưng giữa cuộc họp, một phó chủ tịch nhận được cuộc gọi và lập tức cau mày.
"Chủ tịch Trần, cấp dưới của tôi vừa gọi điện, nói rằng có người của tập đoàn Đông Minh đã vứt bỏ mọi thủ tục hợp tác kinh doanh của chúng ta, nói rằng từ nay về sau họ sẽ không hợp tác với tập đoàn Đại Minh của chúng tôi nữa."
Vừa nghe những lời này, tất cả mọi người trong phòng họp đều cau mày, sắc mặt rất khó coi.
Đàm phán hợp tác tốt xong, đưa thủ tục hợp tác làm ăn qua lại bị người ta vứt bỏ. Thứ bị vứt bỏ là thủ tục ư? Không, thứ bị vứt bỏ là thể diện của tập đoàn Đại Minh. Thế này rõ ràng là tập đoàn Đại Minh vào mắt, đang đùa giỡn tất cả bọn họ!
"Có vẻ như không cho tập đoàn Đông Minh biết tay một chút thì bọn họ thật sự không biết tập đoàn Đại Minh của chúng ta lợi hại như thế nào!"
"Theo tôi là do lần trước chủ tịch Trần đã khiến bọn họ mất hết mặt mũi, làm cho bọn họ thật sự coi mình như cây hành lá rồi."
"Đúng vậy, chủ tịch Trần rộng lượng, nhưng bọn họ lại vểnh mặt hếch mũi, không biết điều như thế, vậy trực tiếp tiêu diệt bọn họ là được!"
Phòng họp náo nhiệt hẳn lên, mọi người anh một lời tôi một câu, rất sôi nổi.
Chỉ là sự hưng phấn không kéo dài được bao lâu, theo động tác vẫy tay của Trần Thanh Xuyên, nó hoàn toàn im bặt.
"Đừng xôn xao nữa, Chiêm Đông Minh là một doanh nhân có trình độ, sẽ không ngu ngốc đến mức tự bê đá đập chân mình, trong chuyện này chắc chắn còn có những yếu tố khác. Nếu dùng sức mạnh của tổng bộ, hủy diệt tập đoàn Đông Minh là chuyện dễ dàng. Nhưng hủy diệt ông ta rồi thì có ích lợi gì chúng ta đâu chứ? Chúng ta là một thực thể kinh doanh toàn diện, và lợi nhuận do hợp tác với tập đoàn Đông Minh mang lại lớn hơn nhiều so với việc sáp nhập tập đoàn Đông Minh. Vì vậy, từ cách nhìn lý trí và thương mại, không cần thiết phải khai chiến một cách mù quáng lúc này."
"Vậy nên các người cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý."
Thái độ của Trần Thanh Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ làm cho mọi người nhận ra trong lòng anh đã có định liệu trước.
Nếu ông chủ đã nói như vậy và chắc chắn như vậy thì bọn họ đương nhiên không nói thêm gì nữa. Dù sao thì sự phấn khích vừa rồi của bọn họ cũng chính là muốn thể hiện sức mạnh cứng rắn của tập đoàn Đại Minh. Nếu thật sự khai chiến thì lời bọn họ cũng không có giá trị gì, bọn họ cũng không biết bắt đầu khai chiến từ đâu, thủ lĩnh thực sự vẫn phải dựa vào Trần Thanh Xuyên.
Sau cuộc họp, Trần Thanh Xuyên trở lại văn phòng và chỉ thị cho thư ký Ngô Thiến Thiến của mình điều tra toàn bộ câu chuyện.
Không bao lâu sau, Ngô Thiến Thiến đã trở lại và báo cáo thân phận đời thứ hai của Chiêm Thế Bác.
Sau khi biết rằng chính cậu hai Chiêm Thế Bác đang quấy rối, trên mặt Trần Thanh Xuyên hiện lên nụ cười.
Sau khi bảo Ngô Thiến Thiến giúp mình mát xa cổ, trong mắt Trần Thanh Xuyên lộ ra vẻ giễu cợt.
Chiêm Thế Bác là cái lông gì, ngay cả ông già Chiêm Đông Minh của anh ta cũng không được việc gì chứ đừng nói đến công tử bột như anh ta.
Đặc biệt Chiêm Thế Bác còn luôn nhớ thương người phụ nữ của mình, đúng là chán sống mà! Hiện tại lại chủ động kích động tranh chấp giữa hai tập đoàn, xem ra không vả nát cái mặt đào hoa của anh ta thì anh ta sẽ không biết tại sao hoa lại đỏ như vậy!
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Thanh Xuyên nghĩ ra một cách thích hợp để xử lý anh ta.
Vì vậy, anh ta đột ngột đứng lên, chuẩn bị ra lệnh cho Ngô Thiến Thiến làm việc.
Ngoài ý muốn là khi anh đứng dậy, mặt sau của ghế lại móc vào cúc áo sơ mi của Ngô Thiến Thiến.
Vả lại bởi vì anh đứng dậy quá mạnh nên đã bất ngờ xé toạc chiếc áo sơ mi của người ta, vài chiếc cúc áo bay ra.
Khi Trần Thanh Xuyên nhìn về hướng phát ra âm thanh, anh tình cờ nhìn thấy bộ quần áo bị rách của Ngô Thiến Thiến.