Hàn Sương tin chắc rằng Trần Thanh Xuyên chỉ đang cố tình ra vẻ, nhưng Trần Thanh Xuyên không oán trách gì sao?
Khói thuốc bay ra, Trần Thanh Xuyên nhàn nhã nhìn về phía Hàn Sương: “Sao vậy, lại tìm tôi để vô tư trong sáng sao?”
Lời nói mờ mịt này truyền tới lỗ tai, khiến Hàn Sương xấu hổ không chịu được, thêm vào đó là sự ngượng ngùng và cơn tức giận.
Cô ta hiểu Trần Thanh Xuyên có ý gì, bởi vì Trần Thanh Xuyên đã từng nói qua với cô ta, đợi cô ta dạy dỗ, nếu cô ta không dạy dỗ được thì đến lúc đó anh sẽ dạy dỗ cô ta một trận ra trò.
Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên lại biểu hiện không sao cả, vẫn thản nhiên tự đắc như cũ, ung dung tự tại như bệnh nhi ăn không ngồi rồi.
Bởi vì anh biết rõ, về đạo lý về tự tin Hàn Sương có đủ, duy chỉ có chuyện chơi xấu này thì Hàn Sương không thể sánh với anh được. Với cuộc sống chất lượng cao của Hàn Sương, hiển nhiên sẽ không có chuyện cô ta tiếp xúc với những kiểu người vô lại như vậy, cho nên anh chơi xấu là lựa chọn thích hợp nhất, để Hàn Sương hết cách ứng phó, chỉ có thể buồn bực đến phát điên.
Sự thật chứng minh, chiến thuật của anh đã đúng và hiệu quả, Hàn Sương thật sự tức đến mức sắp phát điên rồi.
Nhưng ngẫm lại Trần Thanh Xuyên đã bị mất chức, cô ta lại không phát điên như vậy nữa, thái độ cũng dịu đi đôi chút.
');}
“Anh đã mất chức rồi, còn ở đây giả bộ thản nhiên tự đắc làm gì? Phải cút nhanh lên chứ, đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ thêm nữa!”
Dáng vẻ cao ngạo tự đắc của Hàn Sương chỉ đổi lấy sự khịt mũi khinh thường của Trần Thanh Xuyên: “Cô lấy đâu ra tự tin đó vậy, là ai nói với cô tôi bị mất chức, hử? Chẳng lẽ người nhà họ Hàn cô gây áp lực với tập đoàn Đại Minh, là tôi phải mất chức hay sao? Cô cũng tự tin quá mức rồi đấy!”
“Tôi cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy, chẳng lẽ là nhà họ Hàn cho cô sự tự tin đó sao? Nếu thật là vậy, tôi đây chỉ có thể nói với cô, cô cũng tự tin thái quá rồi đấy!”
Trần Thanh Xuyên trả lời, lại càng khiến Hàn Sương trợn mắt há hốc mồm, cô ta thật sự không ngờ tới giờ phút này Trần Thanh Xuyên vẫn có thể mạnh miệng được như vậy.
Hơn nữa cái quan trọng nhất là, cái sự mạnh miệng này thoạt nhìn không giống như đang giả bộ chút nào, điều này càng khiến người khác phải cảm thấy kinh ngạc.
Cô ta chỉ báo với người nhà họ Hàn là cần phải cho Trần Thanh Xuyên một bài học, về kết quả dạy dỗ lại anh thì cô ta hoàn toàn không nhận được phản hồi nào, cô ta cũng không cần phải nhận thêm phản hồi gì, cô ta tin chắc rằng người nhà họ Hàn muốn dạy dỗ ai, vậy thì sẽ tuyệt đối dạy dỗ tốt người đó, tuyệt đối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng hôm nay, dường như chuyện ngoài ý muốn đã thật sự xảy ra, bởi vì cô ta thấy Trần Thanh Xuyên không giống là đang giả bộ.
Trong lòng cảm giác được có gì đó không ổn, nhưng theo quán tính Hàn Sương vẫn mạnh miệng như cũ.
“Anh không cần giả bộ với tôi, có giả bộ cũng vô dụng thôi, rốt cuộc là có bị mất chức hay không, trong lòng anh hẳn biết rất rõ!”
Đối mắt với Hàn Sương vịt chết mỏ vẫn cững, Trần Thanh Xuyên chỉ khịt mũi coi thường, thậm chí còn lười đáp lại cô ta.
Có thể nói như vậy, nếu không phải Hàn Sương là em gái Tô Tuyết, thì giờ anh chẳng có chút hứng thú nào gặp cô ta, và chắc chắn cô ta đã bị thổi bay ra ngoài từ lâu rồi.
Mà biểu hiện này của anh lọt vào mắt Hàn Sương lại càng khiến cô ta giận hơn, giống như một người ra vẻ kiêu ngạo diễn trước mặt cô ta vậy.
Vì thế ngay sau đó, Hàn Sương tiến tới gần chỗ Trần Thanh Xuyên, hai tay chống xuống bàn, và nhìn Trần Thanh Xuyên với tư thế nhìn từ trên xuống.
“Để tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ anh có đang giả bộ hay cố làm ra vẻ cũng thế, tốt nhất anh nên mau làm theo những gì tôi nói đi, nếu không đòn đả kích dành cho anh sẽ càng lúc càng mạnh hơn, anh nhất định phải hiểu cho rõ, trước mặt nhà họ Hàn, anh chẳng là cái chó má gì!”
Mức độ cuồng vọng này của Hàn Sương thật sự khiến Trần Thanh Xuyên có chút bực bội.
Con mẹ nó chứ, người phụ nữ này cũng tự tin quá mức rồi, người nhà họ Hàn ai cũng kiêu ngạo như vậy sao? Anh không phục, hôm nay anh còn phải khiêu khích người nhà họ Hàn, để người nhà họ Hàn hiểu rõ, trên đời này nếu có núi cao, thì ắt sẽ có núi cao hơn!
Cho nên ngay sau đó, khi Hàn Sương nhìn xuống anh, khi cảm xúc đang kích động, anh lựa chọn duỗi tay ra và giữ đầu Hàn Sương.
Anh định nói với Hàn Sương, động vào anh sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng có quỷ mới biết, Hàn Sương lại bất ngờ ngẩng đầu lên, khiến lòng bàn tay Trần Thanh Xuyên vô tình chạm vào lồng ngực Hàn Sương, thậm chí còn bị rách…
Khi ấy Hàn Sương xấu hổ buồn bực tới cực hạn: “Đồ khốn nạn, anh đúng là vô sỉ, đồ không biết xấu hổ nhà anh!”
Đây là những lời đánh giá phẫn nộ nhất cô ta có khả năng nghĩ ra, nhưng có vẻ mấy lời đánh giá kiểu này chẳng có bất kỳ tác dụng gì với Trần Thanh Xuyên.
Giờ phút này anh vốn định giải thích chỉ là hiểu lầm, nhưng đương nhiên Hàn Sương sẽ không chịu tin, cho nên anh cố tình làm ra vẻ cố ý luôn, lấy sự lưu manh hù dọa Hàn Sương cũng tốt, đâm lao thì phải theo lao. Vả lại, đồng thời anh cũng hiểu sự ương ngạnh ăn sâu trong xương cốt Tô Tuyết là từ đâu ra, hiển nhiên là được di truyền từ người nhà họ Hàn, bởi vì sự cao ngạo của Hàn Sương lúc này cũng chẳng khác gì Tô Tuyết.
Có điều Hàn Sương trước mắt hiển nhiên là không thể cao ngạo đứng dậy nữa rồi, tất cả những gì bày ra trước mắt là quần áo cô ta bị xé rách.
Cho nên ngay sau đó, lời mắng chửi của Hàn Sương qua đi, Trần Thanh Xuyên lựa chọn ra tay, túm lấy Hàn Sương.
“Nếu cô còn dám trêu chọc tôi, tôi sẽ ăn cô đấy!”
Đương nhiên, anh không túm hẳn lấy tay cô ta, chẳng qua chỉ là hù dọa mà thôi.
Mà Hàn Sương tức giận cũng không thể làm gì được, rốt cuộc thì cô ta cũng đã bị người khác khống chế rồi.
Vì để thoát khỏi tình cảnh xấu hổ khó xử trước mắt này, cô ta chỉ có thể nói với Trần Thanh Xuyên: “Anh đừng làm gì hết, chúng ta từ từ rồi nói!”
Này còn xem như biết nói tiếng người, không còn ngông cuồng như trước nữa, cho nên Trần Thanh Xuyên rút đôi tay về…