Hai ngày sau, Trần Thanh Xuyên khôi phục cuộc sống thường ngày.
Tô Tuyết đã quyết định tạm thời không trở về nhà họ Hàn, Tôn Lộ cũng hiểu tâm tư của cô, cho nên không còn thường xuyên tiếp xúc, đương nhiên, bởi vì chuyện đêm đó uống rượu say dẫn đến cô ấy và Trần Thanh Xuyên cũng có khoảng cách nhất định, chủ yếu là vì xấu hổ không dám gặp người ta.
Mà Trần Thanh Xuyên thì không để chuyện này trong lòng, có thời gian rảnh rỗi nghĩ mấy chuyện kia còn không bằng quản chuyện công ty.
Tập đoàn Đại Minh và tập đoàn Đông Minh hợp tác mặc dù phải trải qua không ít trắc trở, song hiện tại cũng coi như vượt qua muôn vàn khó khăn, chính thức bắt đầu hợp tác.
Hôm nay là ngày ký kết dự án mới, song phương muốn hợp tác sâu rộng, đôi bên cùng có lợi.
Trần Thanh Xuyên ngồi ở trong xe, tài xế lái xe tiến đến địa điểm ký hợp đồng.
Trên đường đi, Trần Thanh Xuyên xem lại văn kiện, lại lật tới lật lui báo cáo tài vụ quý sau của công ty.
Anh có định ra kế hoạch cho mình, mỗi quý phải đạt được lợi nhuận nhất định, cho dù việc này không phải yêu cầu từ tổng bộ, nhưng anh buộc mình phải làm được, coi như cho bản thân một mục tiêu hành động. Mà hôm nay sau khi ký kết hợp tác với tập đoàn Đông Minh, tin chắc có thể hoàn thành trước mục tiêu của quý tới.
Trần Thanh Xuyên khép báo cáo tài vụ, vẻ mặt nhàn nhã, theo ý anh, mục tiêu quý sau như ván đã đóng thuyền.
Nhưng sự thật lại đánh cho anh một gậy, chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Vốn là chuyện như ván đã đóng thuyền, cũng có khả năng bị người ta nhổ đinh sập thuyền!
Quá trình là thế này, sau khi tới địa điểm ký kết, Trần Thanh Xuyên đợi Chiêm Đông Minh đến.
Anh tới có hơi sớm, Chiêm Đông Minh còn không chưa tới, chỉ có thể chờ thêm một lúc, anh cũng không ngại phải trả cái giá này.
Nhưng vấn đề là anh đợi khoảng nửa tiếng sau, Chiêm Đông Minh vẫn không đến, lúc này đã vượt qua thời gian hẹn 15 phút rồi.
Ngô Thiến Thiến nhìn đồng hồ, đôi mi thanh tú hơi chau lại: "Sếp Chiêm này trễ giờ quá."
"Mặc dù trên đường đến có thể kẹt xe hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không nên im lặng, một cuộc điện thoại cũng không có, quá khinh người!"
Đây không phải là Ngô Thiến Thiến bới móc, mà là thái độ và phép lịch sự tối thiểu của con người, nhưng hiện tại xem ra hiển nhiên Chiêm Đông Minh thiếu điều này.
Đang lúc nói đến chuyện này, đột nhiên, có người đến.
Vốn tưởng là Chiêm Đông Minh, ai biết lại là Chiêm Thế Bác với nụ cười đắc ý trên mặt xuất hiện trong tầm mắt.
Trước đó anh ta bị ông cụ Chiêm Đông Minh răn dạy một trận, cũng không dám trêu chọc Trần Thanh Xuyên nữa, dù sao hai người không thuộc cùng một tầng lớp, anh ta không có tư cách và thực lực chọc nổi Trần Thanh Xuyên, trong thời gian này, anh ta quả thật cũng đã làm như vậy, nhưng hôm nay lại khác, hôm nay anh ta tìm được chỗ chống lưng vững mạnh, hơn nữa ý của đối phương cực kỳ rõ ràng, chính là đến đả kích Trần Thanh Xuyên.
Cho nên anh ta lập tức cảm thấy mình có tư cách, một lần nữa mang theo bộ mặt dương dương tự đắc kia đến nhằm vào Trần Thanh Xuyên.
"Thế nào, chờ chúng tập đoàn Đông Minh chúng tôi đến ký hợp đồng với tập đoàn Đại Minh các anh hả?"
Sau khi thong dong tiến tới bên này, Chiêm Thế Bác cười khẩy nhìn Trần Thanh Xuyên: "Tôi khuyên anh vẫn đừng nên si tâm vọng tưởng làm gì, tập đoàn Đông Minh chúng tôi làm sao có thể hợp tác với tập đoàn Đại Minh các anh được. Tuy rằng tập đoàn Đại Minh rất mạnh, nhưng mạnh là mạnh cả tập đoàn chứ không phải chi nhánh mà anh điều hành. Anh cho là chỉ dựa vào một chi nhánh mà cũng đòi hợp tác với chúng tôi sao? Nghĩ cũng hay thật!"
"Đã vậy còn dám đòi 10% lợi nhuận từ chỗ chúng tôi, anh mơ đẹp quá nhỉ? Đúng là mơ mộng hão huyền, coi tập đoàn Đông Minh chúng tôi là quả hồng mềm để bóp à? Tôi nói cho anh biết, anh nên chết tâm đi, đừng nói là 10% lợi nhuận, cho dù một đồng lợi nhuận tôi cũng không cho anh!"
"Ồ..., đúng rồi, còn chuyện hợp tác, hiện tại tôi chính thức thông báo cho anh biết, chuyện hợp tác giữa hai nhà chúng ta dừng ở đây, sau này anh đừng nghĩ đến chuyện tốt này nữa. Với cả so với việc nghĩ chuyện này, còn không bằng anh ngẫm lại xem sau này mình nên đi đâu kiếm miếng cơm đi, dù sao anh cũng đang rảnh mà, ngồi không tới hai ba ngày nữa sẽ phải cuốn gói biến đi thôi!"
Chiêm Thế Bác cực kỳ ngang ngược, giọng điệu nói chuyện rất ngứa tai, hiển nhiên là có chỗ dựa vững chắc.
Trần Thanh Xuyên rất tò mò chỗ dựa vững chắc của anh ta là ai, nhưng cũng không hỏi ra miệng, hay nói đúng hơn là không đáng để hỏi, dù sao cũng chỉ là một Chiêm Thế Bác thôi, không đủ tư cách nói chuyện ngang hàng với anh. Cho nên sau đó Trần Thanh Xuyên căn dặn Ngô Thiến Thiến: "Gọi điện thoại cho Chiêm Đông Minh, hỏi nguyên nhân."
Ngô Thiến Thiến gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Chiêm Đông Minh.
Nhưng đúng lúc này, Chiêm Thế Bác lại đột nhiên nhào tới cướp di động của Ngô Thiến Thiến, ném xuống đất.
"Tôi đã nói với anh rồi, tập đoàn chúng tôi không hợp tác với mấy người nữa, anh bị điếc phải không?"
Hành động này quá đột ngột, dọa cho Ngô Thiến Thiến hoảng sợ, đồng thời cũng thành công khơi dậy lửa giận của Trần Thanh Xuyên.
Đây đâu phải chỉ là ném di động của Ngô Thiến Thiến? Đây rõ ràng là đang tát vào mặt anh, giẫm lên thể diện của anh!
Vì thế ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên đứng dậy, trong lúc Chiêm Thế Bác vẫn còn vênh váo đắc ý, anh túm được tóc anh ta.
Tóc bị túm, lúc ấy Chiêm Thế Bác đau đến nhe răng nhếch miệng: "Con mẹ nó, anh buông ra cho tôi, mau buông ra..."
Chiêm Thế Bác còn chưa mắng xong, bốp một cái, miệng anh ta trúng một quyền, khóe miệng rách da chảy máu, đủ để thấy cú đấm kia của Trần Thanh Xuyên mang theo bao phần sức lực, dù sao Chiêm Thế Bác chỉ cảm thấy răng hàm lung lay rồi.
Mà Trần Thanh Xuyên cũng không để anh ta có cơ hội nói chuyện, bốp bốp bốp bốp liên tiếp mười mấy cú đấm vào mặt mới buông tay.
Chiêm Thế Bác cảm giác hai má như không còn là của mình, mà như đồ đi thuê, ngoài đau điếng người thì không còn cảm giác nào khác, nhưng mùi máu tanh trong miệng lại rất rõ, hiển nhiên đã bị đánh rách quai hàm.
Trần Thanh Xuyên lấy thuốc ra hút một điếu, lúc này mới nói chuyện với Chiêm Thế Bác: "Vừa rồi anh ném vỡ di động giá trị năm mươi triệu của tôi, bảo ba anh đến đền tiền, nếu không hôm nay anh cứ chết ở đây thôi."
Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng ác ý trong đó thì khỏi phải bàn.
Hôm nay Trần Thanh Xuyên nổi giận thật, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, Chiêm Đông Minh cũng phải nói cho ra lẽ. Nếu không thể đưa ra một lời giải thích khiến anh hài lòng, vậy thì anh cũng chỉ có thể cho Chiêm Đông Minh nhận hậu quả!
Chiêm Thế Bác nghe được tiền bồi thường một cái điện thoại là năm mươi triệu, anh ta chỉ cho rằng Trần Thanh Xuyên giở trò bịp bợm, anh ta muốn phản bác.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngang tàng hung ác của Trần Thanh Xuyên, anh ta lại chùn bước, không dám đối chọi gay gắt với anh nữa.
Vì thế cuối cùng anh ta vẫn phải lấy điện thoại ra gọi cho Chiêm Đông Minh: "Ba, Trần Thanh Xuyên không chịu từ bỏ ý định, còn đánh con..."
Trần Thanh Xuyên vốn tưởng rằng chuyện này là ý của một mình Chiêm Thế Bác, Chiêm Đông Minh không biết chuyện.
Nhưng trước mắt nghe hai người gọi điện thoại, Chiêm Đông Minh hiển nhiên biết chuyện.
Chiêm Đông Minh là thương nhân thành thục, dưới tình huống có thể kiếm tiền không có lý nào ông ta lai không kiếm, vậy thì quyết định hôm nay từ đâu mà có?
Trần Thanh Xuyên cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong điện thoại Chiêm Đông Minh đã hứa chờ lát nữa sẽ tự mình đến, anh còn muốn Chiêm Đông Minh đến giáp mặt chính miệng giải thích xem chuyện này là thế nào?
Vì thế Trần Thanh Xuyên ngồi xuống ghế, nhàn nhã lấy thuốc lá ra hút.
Hôm nay anh muốn xem xem Chiêm Đông Minh làm sao giải thích với anh chuyện này, làm sao bồi thường chiếc điện thoại giá năm mươi triệu kia!