Ước chừng mười mấy phút sau, Chiêm Đông Minh chạy đến.
Ông ta tiến vào gian phòng, nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của Chiêm Thế Bác, nhất thời đau lòng không thôi, đây là con trai ông ta đấy.
Nhưng ông ta cũng hiểu con trai mình là cái dạng gì, trước đó ông ta vẫn luôn không cho Chiêm Thế Bác tới, nhưng Chiêm Thế Bác đắc ý huênh hoang cứ muốn đến, muốn xả giận trước mặt Trần Thanh Xuyên. Giờ thì hay rồi, trút giận không được còn bị người ta đánh cho sưng mặt...
Vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nhìn Chiêm Thế Bác, cuối cùng Chiêm Đông Minh mặc kệ anh ta, đi đến gần Trần Thanh Xuyên.
"Sếp Trần, đã xảy ra chuyện gì?"
Dù sao cũng là con trai ruột, Chiêm Đông Minh có thể mặc kệ nhưng vẫn đau lòng, cho nên ông ta chỉ vào mặt Chiêm Thế Bác hỏi.
Trần Thanh Xuyên cũng không che giấu: "Miệng không sạch sẽ nên tôi thay ông dạy, thế nào, có vấn đề gì sao?"
Chiêm Đông Minh căm tức, đương nhiên là có vấn đề rồi, con của ông ta, dựa vào đâu để cho Trần Thanh Xuyên dạy dỗ?
Nhưng nghĩ đến tập đoàn Đại Minh đứng sau lưng Trần Thanh Xuyên, lại nghĩ đến chuyện lần này đúng là do mình lật lọng, cho nên cũng chỉ có thể cố nén cơn giận, cuối cùng hung hăng trừng Chiêm Thế Bác một cái, có tức cũng chỉ có thể trách Chiêm Thế Bác càn quấy không biết trời cao đất rộng.
Sau khi bình ổn lại cơn giận, Chiêm Đông Minh lại đề cập đến chuyện hợp tác với Trần Thanh Xuyên.
Có điều ông ta nói rất rõ ràng rành mạch, không có gì che giấu.
"Sếp Trần, có một số việc tôi cũng hy vọng cậu có thể hiểu cho, chúng ta đều là thương nhân, đặt lợi ích lên hàng đầu. Hợp tác với công ty của cậu mang đến ích lợi rất ít cho tôi, vừa lúc lại có người bằng lòng hợp tác với khoản chia lợi nhuận cao hơn, tôi không có lý do gì để từ chối."
"Còn về việc khiến cậu không thoải mái, chuyện này cậu cũng không thể trách tôi được, muốn trách cũng chỉ có thể trách người muốn hợp tác với tôi. Tôi cũng không lừa cậu, người đâm một đao sau lưng cậu là Hàn Thiếu Thái, tin chắc cậu cũng có nghe đến tên của anh ta, biết được bối cảnh của anh ta rồi. Tôi thật sự không dám trêu vào, anh ta lại cho tôi được thứ lợi ích khiến tôi không thể từ chối, cho nên chuyện hôm nay hi vọng cậu có thể hiểu cho."
Hàn Thiếu Thái, lại là Hàn Thiếu Thái, chuyện lần trước xúi giục phòng thuế má đến kiểm tra, Trần Thanh Xuyên không so đo với anh ta, hiểu lầm anh và Tôn Lộ xảy ra quan hệ anh cũng không so đo, nhưng Hàn Thiếu Thái này vẫn không biết đủ, dưới tình huống biết rõ anh và Tôn Lộ không có quan hệ, vậy mà vẫn đến gây chuyện với anh, Hàn Thiếu Thái này, tưởng anh không thể làm gì anh ta sao?
Trong lúc Trần Thanh Xuyên đang nghĩ xem nên giải quyết Hàn Thiếu Thái thế nào, Chiêm Đông Minh lại mở miệng nói.
"Nguyên nhân sự việc đại khái sếp Trần cậu cũng biết rồi đó, tin chắc cậu sẽ không giận chó đánh mèo đổ lỗi lên đầu tôi, cho nên hiện tại tôi có thể dẫn theo đứa con trai vô dụng kia của tôi đi chưa?"
Câu này là câu hỏi, nhưng Chiêm Đông Minh lại không có ý hỏi Trần Thanh Xuyên, ông ta gọi Chiêm Thế Bác đứng dậy muốn rời đi.
Chẳng qua bọn họ muốn chạy, nhưng Trần Thanh Xuyên lại không đồng ý.
"Nói đi là đi, tôi để cho mấy người đi sao? Bồi thường tiền di động đã rồi đi."
Lúc Chiêm Thế Bác ném vỡ di động, Chiêm Đông Minh không có ở đây, cho nên ông ta không biết lời này của Trần Thanh Xuyên là có ý gì.
Chiêm Thế Bác ở bên nhỏ giọng nói với ông ta, sau khi biết được đầu đuôi sự việc, Chiêm Đông Minh hung dữ trừng Chiêm Thế Bác một cái, theo ý ông ta, con trai ông ta ăn mấy cái bạt tai này đáng lắm. Vốn đã đắc tội với Trần Thanh Xuyên rồi, không nói được mấy câu làm dịu quan hệ cũng thôi đi, vậy mà còn chủ động khiêu khích, ném vỡ điện thoại của thư ký người ta, đây không phải là đang mở túi cho người ta bới móc sao?
"Thành sự thì ít mà bại sự có thừa!"
Chiêm Đông Minh tức giận mắng Chiêm Thế Bác xong, lúc này mới nhìn về phía Trần Thanh Xuyên.
"Sếp Trần, về chuyện này tôi thành thật xin lỗi, là tôi dạy con không đúng, để nó gây phiền phức cho cậu rồi."
"Như vậy đi, chờ lát nữa tôi sẽ phái người đến quý công ty, tặng cho thư ký Ngô chiếc điện thoại đặt làm mới tinh, coi như là quà nhận tội."
Ném vỡ chiếc di động của người ta, bồi thường một chiếc điện thoại định chế mới tinh, bồi thường gấp bội này cũng coi như là không ít rồi.
Nhưng hiển nhiên quan điểm của Chiêm Đông Minh không có nghĩa là quan điểm của Trần Thanh Xuyên: "Tôi muốn bồi thường năm mươi triệu, không phải một chiếc điện thoại định chế."
Trần Thanh Xuyên noi xong, Chiêm Đông Minh nhíu mày, tâm tình vốn đã khó chịu, lần này ông ta quả thật không nhịn được nữa.
Ông ta vô cùng tức giận, dựa vào đâu, dựa vào đâu mà anh đánh con tôi mà tôi lại phải bồi thường cho anh nhiều tiền như vậy?
"Sếp Trần, cậu đây là vơ vét trắng trợn, tôi hoàn toàn có thể giữ lại chứng cứ báo cảnh sát!"
Lời nói của Chiêm Đông Minh bắt đầu trở nên không khách khí, hiển nhiên là do có Hàn Thiếu Thái làm chỗ dựa nên sống lưng ông ta cũng thẳng hơn.
Đồng thời, Trần Thanh Xuyên xem như đã hiểu được chuyện này, cho nên không kìm chế được mà cười mỉa.
"Thế nào, ông cảm thấy có Hàn Thiếu Thái làm chỗ dựa cho ông thì ông có thể muốn làm gì thì làm hả?"
"Báo cảnh sát, được thôi, ông cứ tự nhiên, chỉ cần ông nắm chắc có thể dùng pháp luật trói buộc được tôi, tôi cũng không sao cả."
"Nhưng sếp Chiêm này, hôm nay tôi để lời lại đây, hoặc là ông chủ động bồi thường năm mươi triệu, như vậy chuyện này coi như dừng ở đây, hoặc là đến lúc đó bồi thường một trăm triệu, hơn nữa ông nên nhớ kỹ, đến lúc bồi thường một trăm triệu cho tôi ông đừng có nài nỉ cầu xin tôi, vô dụng."
Chiêm Đông Minh cười lạnh một tiếng, dẫn Chiêm Thế Bác xoay người rời đi.
Xem ra Trần Thanh Xuyên vẫn còn không hiểu gì về Hàn Thiếu Thái, Hàn Thiếu Thái chính là người có thân phận quyền thế, tùy ý nói một câu cũng có thể đánh sập chi nhánh của Trần Thanh Xuyên. Trước mắt Trần Thanh Xuyên lại dám uy hiếp mình, thật đúng là buồn cười hết sức.
"Người không có tầm nhìn xa trông rộng, thật đúng rất đáng buồn mà!"
Đây là câu nói cuối cùng trước khi Chiêm Đông Minh xoay người rời đi đã nói, hiển nhiên lời cảm thán này của ông ta rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Ngô Thiến Thiến nghe vào tai, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét: "Bọn họ quả thực rất quá đáng, không hề có uy tín làm ăn!"
Trần Thanh Xuyên mỉm cười, xua tay ý bảo cô ấy không cần phẫn nộ như vậy.
Thứ đồ chơi như uy tín làm ăn gì đó, là được thành lập dưới tình huống lợi ích đôi bên bình đẳng, nếu một bên đột nhiên có được lợi ích lớn hơn, vậy thì cái gọi là uy tín làm ăn chỉ là một đống phân chó, còn ngại mình ném quá muộn.
Cho nên hành vi của Chiêm Đông Minh, nói thật cũng không có gì đáng trách, chẳng qua là hôm nay Chiêm Thế Bác quá cuồng vọng, hơn nữa anh hai lần liên tiếp bị tập đoàn Đông Minh đổi ý xoay vòng vòng, trong lòng nổi lên lửa giận. Nếu đến mức này mà không không giải quyết tập đoàn Đông Minh, vậy thì không còn chỉ là anh vô năng, mà là tập đoàn Đại Minh vô năng!
"Kệ đi, một trăm triệu kia ông ta sẽ phải khóc lóc đưa tới cửa."
Nếu Chiêm Đông Minh đã không nỡ bỏ ra mấy chục triệu giải quyết dứt điểm chuyện này, vậy thì chờ trả cái giá cao gấp bội đi.
Đừng nói là một Chiêm Đông Minh, ngay đến kẻ đứng sau thọc gậy bánh xe hôm nay là Hàn Thiếu Thái, Trần Thanh Xuyên cũng sẽ giải quyết anh yta.
Đây đã không còn là chuyện cá nhân của anh, mà là nhà họ Hàn liên tục kiếm chuyện với nhà họ Trần anh.
Nếu đã để Hàn Thiếu Thái làm mùng một, vậy thì hãy để Trần Thanh Xuyên anh làm mười lằm.
"Trước khi xuống tay với Trần Thanh Xuyên tôi, anh nên biết Trần Thanh Xuyên tôi không phải người hiền lành. Cho nên hiện tại sẽ phải chịu đòn, hi vọng Hàn Thiếu Thái anh sẽ chuẩn bị tốt tâm lý, đến lúc đó tuyệt đối đừng có như quỷ khóc sói gào kiện cáo cầu xin!"
Sau khi rời khỏi bên này, Trần Thanh Xuyên trực tiếp về tập đoàn Đại Minh.
Trong phòng làm việc, Trần Thanh Xuyên gọi điện thoại cho người có liên quan, lên kế hoạch xử lý Hàn Thiếu Thái.
Cái tên Hàn Thiếu Thái này, cũng nên trả giá thật nhiều cho hành vi của mình, phải cho anh ta biết anh không dễ chọc như vậy!
Nhưng có một vấn đề khiến Trần Thanh Xuyên phải nhíu mày, không thể không cẩn thận cân nhắc.
Hàn Thiếu Thái, không chỉ là chồng Tôn Lộ, mà còn là con rể của thầy, nếu ra tay quá nặng thì phải ăn nói ra sao với thầy đây...