Thật ra Ngụy Thành Trạch cũng không biết danh tính thực sự của Trần Thanh Xuyên, lúc về đến nhà, ông ta vẫn đang cố gắng khuyên nhủ Ngụy Ny Ny.
"Ny Ny, không sao đâu. Cậu ta không thể ở bên cạnh con là thiệt thòi cho cậu ta, con cũng không thiệt gì cả.”
"Con thử nghĩ xem, bố con là ai chứ? Bố con chính là chủ tịch tập đoàn Tây Phong, nếu cậu ta đi theo con thì tương lai có thể là người thừa kế của tập đoàn Tây Phong, không phải sẽ có triển vọng hơn nhiều so với cái chức chủ tịch chi nhánh của Tập đoàn Đại Minh hay sao? Mặc dù tổng tài sản của Tập đoàn Tây Phong không lớn bằng chi nhánh của Tập đoàn Đại Minh của cậu ta, nhưng tài sản là của riêng chúng ta, tài sản của chi nhánh không liên quan gì đến cậu ta cả..."
Về tài sản và các khía cạnh khác, Ngụy Thành Trạch đã giải thích cẩn thận cho Ngụy Ny Ny, nghĩ rằng một ngày nào đó Trần Thanh Xuyên nhất định sẽ hối hận.
Mặc dù Ngụy Ny Ny không có tâm trạng tốt, nhưng cô ta không đau lòng hay bất cứ điều gì tương tự cả.
Cô ta cũng hiểu ý tốt của bố khi khuyên mình nên xua tay, nói rằng mình không có gì phải lo lắng.
"Được rồi, không sao là tốt rồi. Yên tâm, sau này bố sẽ tìm cho con một người tốt hơn..."
Sau khi thuyết phục Ngụy Ny Ny bằng một nụ cười trên môi, Ngụy Thành Trạch nhận được một cuộc gọi từ Ngưu Sơn Quan.
Nhìn thấy tên của Ngưu Sơn Quan, Ngụy Thành Trạch mỉm cười: "Con nhìn xem, vừa nói tốt là tới liền."
"Ngưu Thượng Vĩ, con trai của Ngưu Sơn Quan, môn đăng hộ đối với chúng ta, tuyệt đối thích hợp."
"Một con rể tốt như vậy, không phải tốt hơn gấp trăm lần so với tên Trần Thanh Xuyên kia sao? Một ngàn Trần Thanh Xuyên cũng không bằng người ta đâu!"
Nói xong, Ngụy Thành Trạch liền nghe điện thoại.
Ngay khi điện thoại được kết nối, trước khi ông ta có thể nói bất cứ điều gì, lời buộc tội của Ngưu Sơn Quan đã truyền tới.
"Ngụy Thành Trạch, ông đúng là chán sống rồi đúng không. Thế mà lại châm ngòi cho con trai tôi đối phó với Trần Thanh Xuyên, ông tính toán hay đấy, như thế thì ông có thể ở trong bóng tối làm tên khốn đúng không?”
Những lời này rất thẳng thừng, khiến Ngụy Thành Trạch cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi trở mặt.
"Lão Ngưu, ông đang nói cái gì thế? Tại sao tôi lại châm ngòi cho con trai ông chứ? Ông cảm thấy tôi lớn như vậy mà lại đi giật dây cho tiểu bối à? Tôi có mục đích gì để làm vậy chứ!"
"Không phải con trai ông vẫn luôn thích con gái tôi sao? Tôi đang kêu con trai ông đứng ra so sánh với Trần Khánh Xuyên, để con gái tôi nhìn thấy con trai ông tốt hơn, sau đó vun đắp tình cảm giữa hai người, phấn đấu thay đổi mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta thôi..."
Lời giải thích đương nhiên phải có lý do chính đáng, đối phương càng dễ chấp nhận thì lời giải thích càng hoàn hảo.
Ngụy Thành Trạch nghĩ như vậy và làm như vậy, ông ta nghĩ Ngưu Sơn Quan nhất định sẽ chấp nhận.
Nhưng sự thật rõ ràng khác với những gì ông ta nghĩ, bởi vì Ngưu Sơn Quan sau đó đã tức giận hét lên: "Đồ con chó hôi thối!"
"Ông làm như tôi không biết ông đang nghĩ gì sao? Ông chỉ muốn con trai tôi gây sự với Trần Thanh Xuyên, từ đó hủy hoại sự hợp tác của tôi với tập đoàn Đại Minh! Ngụy Thành Trạch, Ngụy Thành Trạch, ông thật là tàn nhẫn."
"Ông biết Trần Thanh Xuyên là người kế thừa tương lai của tập đoàn Đại Minh, cho nên cố ý khích con trai tôi chống lại cậu ta, để thỏa mãn dục vọng báo thù của ông đúng không? Tại sao trước kia tôi lại không nhìn ra ông là loại người như thế chứ…”
Ngưu Sơn Quan tiếp tục chỉ trích, nhưng Ngụy Thành Trạch đã không nghe được gì nữa rồi.
Chính xác mà nói, không phải là ông ta không nghe được, mà là ông ta có thể nghe được nhưng lại không có tâm trạng quan tâm, ông ta đang suy nghĩ lời nói của Ngưu Sơn Quan.
"Ông nói, cậu ta là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh ư? Tại sao tôi không biết?"
Ngưu Sơn Quan cười lạnh: "Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi, nếu ông không biết danh tính thực sự của cậu ta, tại sao lại giật dây con trai tôi đánh nhau với cậu ta?"
Ngưu Sơn Quan lại bắt đầu chỉ trích, nhưng Ngụy Thành Trạch thực sự không biết.
Nếu ông ta biết Trần Thanh Xuyên là người kế vị tương lai của Tập đoàn Đại Minh... thì làm sao ông ta có thể trở mặt với Trần Thanh Xuyên chứ? Điều đó tuyệt đối không thể nào, ông ta nhất định sẽ ôm chặt lấy đùi của Trần Thanh Xuyên, đó chính là Tập đoàn Đại Minh đấy!
Nếu họ có thể ôm đùi Tập đoàn Đại Minh, sự phát triển của Tập đoàn Tây Phong trong tương lai có thể nói là như tên lửa.
Nhưng đáng buồn thay, cơ hội cưỡi tên lửa này đã bị ông ta hủy hoại trước đó.
"Ngụy Thành Trạch, ông giả vờ câm điếc hả, mau nói gì đi!"
Ngưu Sơn Quan vẫn tiếp tục mắng mỏ, nhưng Ngụy Thành Trạch không có tâm trạng đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này, ông ta đang nghĩ cách cứu vãn chuyện này, nên vội vàng đi tìm Ngụy Ny Ny.
"Ny Ny, Ny Ny, hãy nghe bố nói, Trần Thanh Xuyên này không phải dạng vừa đâu, thân phận thực sự của cậu ta là người thừa kế của tập đoàn Đại Minh! Nếu con thực sự ở bên cậu ta, sau này con sẽ là vợ của chủ tịch tập đoàn Đại Minh, tuyệt đối đứng trên đỉnh cao đấy."
"Vậy nên con mau đi gọi điện thoại cho Trần Thanh Xuyên, nhất định phải giữ cậu ta lại, sau đó sẽ cùng con tìm cách khiến cậu ta đổi ý, để con làm bạn gái của cậu ta..."
Ngụy Thành Trạch cứ nói năng không ngừng nghỉ, còn Ngụy Ny Ny đang sửng sốt bên cạnh ông ta.
Trước đây, cô ta cho rằng gia cảnh của mình khá tốt nên không cần quan tâm đến gia cảnh của Trần Thanh Xuyên và sau này sẽ nâng đỡ Trần Thanh Xuyên. Nhưng bây giờ cô ta mới hiểu, không phải do gia cảnh của cô ta tốt, mà gia cảnh của Trần Thanh Xuyên còn kinh khủng hơn, tập đoàn Đại Minh sẽ do anh làm chủ.
Với sự chênh lệch về địa vị như vậy, người ta coi thường cô ta cũng không có gì lạ.
Nghĩ như vậy, chút khó chịu trước đó trong lòng cô ta cũng dịu xuống, dù sao cô ta cũng không xứng với Trần Thanh Xuyên.
Đối với những gì Ngụy Thành Trạch đã nói, cô ta sẽ không làm điều đó.
"Bố, vừa rồi bố làm tổn thương người ta là đã làm chết tình yêu này rồi. Bây giờ bảo con đi gọi người ta quay lại, con không thể làm được. Và giữa con và anh ấy thì tuyệt đối không có khả năng đâu, con gái của bố không phải phượng hoàng kim, cũng không muốn bay lên ngọn cây của người ta, cho nên bố hãy từ bỏ suy nghĩ này đi, con sẽ không liên lạc gì đâu.”
Ngụy Thành Trạch rất bực mình, cô con gái này sao lại không nghe lời ông ta như vậy chứ?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, chuyện này dù sao cũng là do mình gây ra, nếu như trước đó không gây hiềm khích quá lớn, thì cũng không phát sinh tình huống như bây giờ. Ban đầu, ông ta có thể sử dụng mối quan hệ giữa con gái mình và Trần Thanh Xuyên để bám lấy anh.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, sau một màn kịch như vậy, nền tảng tốt đẹp đã bị chính ông ta đập tan thành từng mảnh.
Nghĩ đến những điều này, Ngụy Thành Trạch lại cảm thấy tim đập rộn ràng, tương lai tươi đẹp lại bị chính tay mình bóp nát...
Về việc Ngưu Sơn Quan và Ngụy Thành Trạch khó chịu, Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không biết, ngay cả khi anh biết, anh cũng không quan tâm.
Giờ phút này anh đã đến sân bay, bởi vì trễ chuyến bay, vốn dĩ anh muốn thay đổi thời gian, lại không ngờ vừa tới đúng lúc.
Thật trùng hợp, giống như máy bay đang đợi anh, anh đáp máy bay thẳng về thành phố nơi đặt chi nhánh của tập đoàn Đại Minh.
Về đến nhà đã là hơn tám giờ tối, Trần Thanh Xuyên trở lại biệt thự, lẳng lặng đi vào.
Anh ấ không thông báo cho Tô Tuyết về việc anh trở lại, anh chỉ muốn tạo cho Tô Tuyết một bất ngờ lớn.
Chỉ là không nghĩ vừa định mở cửa, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười khanh khách.
Và một trong những giọng nói đó là giọng nam, nghe khá vui vẻ.
Và điều mà Trần Thanh Xuyên có thể chắc chắn là anh chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của người đàn ông này.
Điều này cũng có nghĩa là người đang ở cùng Tô Tuyết tại nhà của anh vào lúc này là một người đàn ông xa lạ mà anh chưa từng gặp trước đây.
Nhận thức này khiến Trần Thanh Xuyên cau mày lại...