“Tình hình khó khăn như vậy, sao chị không nói với em?”
“Tập đoàn Đại Minh xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, nhất định là cậu lo lắng hơn tôi, gánh nặng trên vai cậu cũng nặng hơn tôi. Chuyện bên tôi chẳng là gì so với cậu cả, tôi không muốn cậu vì tôi mà bị phân tâm…”
Khi cô ấy nói những lời này, Triệu Hồng Vũ đã hành động như một đứa trẻ, không còn sự uy nghiêm của chị Hồng Vũ trước mặt người ngoài, mà chỉ có sự hiểu chuyện của một cô gái khiến người ta đau lòng.
Trần Thanh Xuyên không biết nên nói gì, tất cả những gì anh có thể làm vào lúc này là ôm chặt Triệu Hồng Vũ.
Đương nhiên, anh không chỉ dùng lồng ngực ấm áp tiếp thêm sức mạnh cho Triệu Hồng Vũ, mà sau đó còn giúp Triệu Hồng Vũ nghiên cứu tình hình chi nhánh hiện tại. Với khả năng của Triệu Hồng Vũ, cô ấy chắc chắn có thể giải quyết những vấn đề này nếu có đủ thời gian, nhưng Trần Thanh Xuyên không muốn cô ấy quá mệt mỏi, vì vậy anh đã đến đây giúp Triệu Hồng Vũ nhanh chóng ổn định tình hình.
Về phần chuyện nội bộ công ty, Triệu Hồng Vũ có uy nghiêm, cho dù đại bộ phận đã rời đi, dưới sự thống trị của Triệu Hồng Vũ, các cấp dưới vẫn chân thành đoàn kết, toàn bộ công ty đều dốc toàn lực, cho nên Trần Thanh Xuyên cũng không cần đang lo lắng điều này, điều anh phải làm bây giờ là giải quyết rắc rối lớn nhất mà chi nhánh này gặp phải, đó là sự chèn ép và tấn công từ các tập đoàn khác bên ngoài.
Liên quan đến rắc rối lớn này, Trần Thanh Xuyên quyết định giúp Triệu Hồng Vũ giải quyết, còn Triệu Hồng Vũ phụ trách những việc khác.
Sau khi phân công rõ ràng, Trần Thanh Xuyên giải thích vài lời với Triệu Hồng Vũ, sau đó lái xe của cô ấy rời đi.
Lần này có ba tập đoàn lợi dụng cháy nhà đi hôi của, xét về thực lực tổng thể thì rõ ràng không bằng tập đoàn Đại Minh, nhưng hổ không kìm được nhiều sói, nhất là khi hổ đã nhe răng nên chúng sẽ xâu xé quyết liệt, trong số đó hung ác nhất chính là Tập đoàn Cát Nhạc. Tập đoàn Cát Nhạc là một doanh nghiệp địa phương đa chức năng với nhiều lĩnh vực kinh doanh.
Theo Triệu Hồng Vũ, Tiền Phát Đông, ông chủ của Tập đoàn Cát Nhạc, là một người rất hay đầu cơ.
Người này làm kinh doanh nhưng không phải công thương nghiệp mà là kinh doanh đầu cơ, chẳng hạn thấy mảnh đất có triển vọng phát triển thì nhanh chóng lấy trước, khi phát triển thì bán với giá cao. Thấy công ty nào có tương lai tươi sáng, ông ta nhanh chóng đầu tư và bán số cổ phiếu mình mua được với giá cao trong tương lai.
Loại nhà đầu cơ này thực sự là tai họa, nhưng không thể phủ nhận những người có thể ăn bát cơm này không phải là một kẻ xảo quyệt tầm thường, họ phải có mối quan hệ đáng kể, nếu không bát cơm này sẽ không ngon như vậy.
Khả năng Tiền Phát Đông có thể ăn bát cơm này một cách ngon lành như thế, nhất định phải có điều gì đó đặc biệt, không thể coi thường.
Chỉ là Trần Thanh Xuyên không coi trọng lắm, những người làm loại hình kinh doanh đầu cơ này đều dựa vào mối quan hệ của họ, nếu mối quan hệ bị cản trở, thì ông ta sẽ là một con bò sát, muốn giẫm thế nào thì giẫm. Vì vậy, Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không để tâm đến Tiền Phát Đông.
Chiều hôm đó, anh xuất hiện tại văn phòng chủ tịch Tập đoàn Cát Nhạc.
“Sao thế, cậu đến đây để thương lượng với tôi thay cho Triệu Hồng Vũ à?” Nhìn Trần Thanh Xuyên qua khóe mắt, Tiền Phát Đông tỏ ra khinh thường: “Thực ra dùng từ thương lượng là coi trọng cậu rồi, nói là thương lượng, chi bằng nói là cầu xin, cậu nói có đúng không?”
“Nhưng nếu đã là cầu xin thì nhất định phải có thành ý. Nhưng thành ý của các người ở đâu thế? Tại sao tôi lại không phát hiện ra? Ít nhất, cậu cũng nên để cho Triệu Hồng Vũ tới cửa cầu xin chứ. Về phần cậu…”
Tiền Phát Đông đập bàn: “Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi, cút ra ngoài!”
Khí thế thay đổi rất nhanh, nếu là người bình thường sẽ thực sự kinh ngạc trước sự lật mặt của Tiền Phát Đông.
Nhưng hiển nhiên Trần Thanh Xuyên không phải người bình thường, những cảnh tượng anh từng thấy còn mạnh hơn nhiều so với thủ đoạn trẻ con hiện tại của Tiền Pháp Đông, nếu muốn dọa anh bằng thứ này, sao có thể chơi được chứ? Hơn nữa, anh chưa bao giờ thấy con thỏ nào có thể nhảy xổ ra dọa hổ cả!
Vì vậy, ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên ngồi xuống mà không thèm chờ được mời, thậm chí còn lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên thỏng thả như thế, Tiền Phát Đông cười khẩy một tiếng: “Xem ra cậu còn có tật, tôi hỏi cậu, cậu bị điếc bao nhiêu năm rồi, sao không tìm chỗ chữa đi?”
Trần Thanh Xuyên lười đáp lại lời giễu cợt của Tiền Phát Đông, trực tiếp hất tàn thuốc xuống đất, sau đó bắt chéo chân nhìn Tiền Phát Đông.
“Cổ nhân từng nói, làm người đừng quá điên cuồng, kết cục sẽ không tốt đẹp đâu, không biết ông Tiền có nghe nói chưa.”
Tiền Phát Đông cười khẩy hỏi: “Cổ nhân nào đã nói điều đó, tại sao tôi chưa từng nghe nói thế?”
Trần Thanh Xuyên trả lời: “Đó là bởi vì ông bị điếc đó, lời này là bố mày nói đấy.”
Bố mày? Tiền Phát Đông sử dụng kiến thức hạn chế của mình để suy nghĩ một lúc, chẳng lẽ, người xưa nói theo kiểu giang hồ như vậy sao?
Nhưng sau đó ông ta lại buồn bực, Trần Thanh Xuyên dám tự xưng là bố mày, muốn coi ông ta là con anh à!
Sau khi nhận ra điều này, Tiền Phát Đông lại giận dữ đập bàn với khuôn mặt lạnh lùng: “Dám xưng bố mày trước mặt tôi à, cậu đúng là ngông cuồng, chắc là cậu không biết tôi lập nghiệp thế nào nhỉ?”
Trần Thanh Xuyên đã nghe nói về cách Tiền Phát Đông bắt đầu công việc kinh doanh của mình.
“Trộm chó bị bắt quả tang; trộm tiền ngoài chợ bị bắt trồng hành trong nhà xí; theo người phá hũ đào vàng rồi mua mối đủ đường mới bò lên đến ngày hôm nay, một con rệp như ông có vận khí cũng không tồi nhỉ."
Rệp, Trần Thanh Xuyên dám gọi mình là rệp?
Và điều khiến Tiền Phát Đông cảm thấy tức giận nhất là Trần Thanh Xuyên dám đề cập đến việc năm đó ông ta bị bắt trồng hành lá trong nhà vệ sinh, năm đó ông ta đã ăn cắp đồ ở chợ, nhưng không may đã bị bắt quả tang. Người bắt được ông ta cũng rất tức giận, chẳng qua là hôm qua bị trộm một lần, không có chỗ nào trút giận nên ông ta bị bắt đánh cho tơi tả.
Nếu chỉ là một trận đòn thì không sao, nhưng sự nhục nhã chỉ vừa mới bắt đầu!
Sau đó, người đàn ông kia trói hai chân hai tay của ông ta lại, quấn sợi dây quanh cành cây lớn rồi kéo ông ta lên, sau đó ông ta bị cẩu đến nhà vệ sinh, lúc đó bồn vệ sinh không dùng ống nước ngầm, phía sau có một cái hố lớn, người kia treo ông ta trên cái hố lớn, nhúng đầu ông ta xuống hố, nên gọi là trồng hành tây. Lúc đó là tháng sáu, bên trong hố có ruồi bọ giòi lúc nhúc…
Mỗi khi Tiền Phát Đông nghĩ đến chuyện này, ông ta sẽ nhớ lại mùi vị năm đó, thậm chí ghê tởm đến mức nôn mửa, vì vậy ông ta nghiêm khắc ra lệnh cho mọi người không được nhắc đến chuyện năm xưa, ai nhắc đến sẽ bị giết. Trên thực tế, mấy năm nay ông ta phát tài, không ai dám nhắc lại chuyện kia, cho dù biết, cũng giả vờ như không biết.
Nhưng hôm nay, Trần Thanh Xuyên thực sự dám nói trước mặt ông ta, thậm chí còn không ngừng trêu chọc ông ta, hỏi ông ta có phải giòi đã khoan vào lỗ mũi của ông ta không.
Điều này khiến Tiền Phát Đông rất tức giận, khiến ông ta thực sự trải nghiệm cảm giác tức giận vì xấu hổ là như thế nào.
Vì vậy, ngay sau đó, ông ta đá thẳng vào bàn, sau đó hét lớn: "Người đâu, trói nó lại cho tao.”
Không cần phải hỏi, Tiền Phát Đông thật sự rất phẫn nộ, ông ta phải trừng phạt Trần Thanh Xuyên cho đến chết.
Nhưng điều kiện tiên quyết là ông ta nhất định phải có năng lực kia, nếu không, ai trừng phạt ai cũng khó nói!
Khi cửa bị đẩy ra, Trần Thanh Xuyên cũng đứng dậy.
Anh phải cho Tiền Phát Đông biết hôm nay ai sẽ dạy dỗ ai!