Lời mời là một cuộc điện thoại do Trần Chính Hà đích thân gọi tới, bảo tham dự một bữa tiệc tối.
Về phần nội dung cụ thể, Trần Chính Hà không nói gì, mặc dù Trần Thanh Xuyên có hỏi qua, nhưng Trần Chính Hà nói khi nào anh đến tự nhiên sẽ biết.
Về chuyện này, Trần Thanh Xuyên đương nhiên phải đi. Anh nhất định phải hỏi thẳng mặt xem chú hai của anh muốn làm gì.
Bữa tối đã được lên lịch vào tối nay, vì vậy Trần Thanh Xuyên phải xuất phát vào sáng nay.
Trước khi ra ngoài, Trần Thanh Xuyên suy nghĩ một chút, vẫn mang theo Dư Tư Mẫn.
Không phải anh lấy mỹ nhân ra để khoe khoang, anh không phải loại người đó và cũng không có ý đó. Anh chỉ muốn công ty đưa Dư Tư Mẫn ra ngoài luyện tập. Trong lòng anh, tương lai Dư Tư Mẫn cũng sẽ được sắp xếp cho những việc lớn khác, không chỉ giới hạn trong một bộ phận chi nhánh.
Do kiến thức và tầm nhìn của Ngô Thiến Thiến, cô ấy chỉ có thể điều khiển tối đa một nhánh, nhưng Dư Tư Mẫn thì khác, tầm nhìn và kiến thức của cô ấy đủ cao, vẫn còn chỗ để cải thiện, vì vậy Trần Thanh Xuyên càng chú ý đến việc bồi dưỡng của cô ấy.
Nếu anh muốn tiếp quản tổng bộ của tập đoàn Đại Minh trong tương lai thì tất nhiên phải có đội ngũ của riêng mình, và Dư Tư Mẫn rõ ràng là rất phù hợp. Nhưng Dư Tư Mẫn hiện giờ rõ ràng là không thể làm được. Cô ấy không có khả năng đó, vì vậy Trần Thanh Xuyên phải tự mình mài giũa.
Dư Tư Mẫn không biết Trần Thanh Xuyên coi trọng cô ấy như thế nào, nhưng trong lòng cô ấy có kế hoạch của riêng mình. Chỉ cần Trần Thanh Xuyên sắp xếp, cô ấy sẽ thực hiện bất kể lý do gì. Lần này cô ấy cũng làm như vậy. Ngày hôm qua, sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong, hôm nay cô ấy đã xách vali tới.
Nhìn chiếc vali lớn của Dư Tư Mẫn, Trần Thanh Xuyên vui vẻ: “Có lẽ ngày mai sẽ bay về, cô xách vali theo làm gì?”
“Hả?” Du Tư Mẫn chỉ biết là đi công tác, nhưng không ngờ đây chỉ là một chuyến đi ngắn ngày, hoàn toàn không cần mang theo va li.
Cũng may là hẹn xuất phát ở công ty, vì vậy va li của cô được trực tiếp bỏ vào văn phòng, sau đó cô ấy lắc lắc mười ngón tay lên xe với Trần Thanh Xuyên, được tài xế lái xe chở thẳng đến sân bay.
Sau khi lên máy bay, Trần Thanh Xuyên ngồi xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Dư Tư Mẫn lại không ngủ được, cũng không thể ngủ.
Cô ấy biết rõ nhiệm vụ thư ký của mình nên vội vàng hỏi Trần Thanh Xuyên mục đích của chuyến đi này, để cô ấy chuẩn bị trước.
“Lần này tôi dẫn cô ra ngoài chạy trốn, cô không cần chuẩn bị bất kỳ thứ gì, không liên quan gì đến công tác cả.”
“A?”
Dư Tư Mẫn lại ngạc nhiên, cô ấy đương nhiên không thực sự nghĩ rằng Trần Thanh Xuyên muốn bỏ trốn cùng cô ấy, nhưng cô ấy không ngờ rằng không phải vì công việc.
Ngay khi đang kinh ngạc, Trần Thanh Xuyên mở mắt ra, sau đó quay đầu nhìn cô ấy: “Cô a nghe êm tai nhỉ? Hay kêu thêm một tiếng đi?”
Lúc đầu Dư Tư Mẫn không hiểu ý gì, nhưng sau đó chợt hiểu ra, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc hơi ửng hồng.
Yêu kiều lườm Trần Thanh Xuyên một cái rồi Dư Tư Mẫn nhanh chóng đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Nhân phẩm của ông chủ không có vấn đề gì, không nhớ thương đến thân thể của cô ấy, nhưng thỉnh thoảng lại đùa giỡn mấy câu sắc tình với cô ấy, điều này thực sự khiến cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ mà không biết nên đối mặt như thế nào.
Nhưng điều cô ấy không biết là Trần Thanh Xuyên hoàn toàn cố ý.
Nếu một người phụ nữ muốn thành công trong giới kinh doanh chắc chắn sẽ gặp đủ loại người, mà loại đàn ông háo sắc rất thường thấy, chẳng qua là có người che giấu tốt, có kẻ không che giấu tốt hoặc không thèm giấu mà thôi. Trong tương lai, Dư Tư Mẫn sẽ gặp đủ loại người, với ngoại hình và dáng người của cô ấy, chắc chắn sẽ có nhiều người thèm muốn cô ấy.
Thân phận của cô ấy có thể khiến những người đó cẩn thận không dám dùng thủ đoạn quanh co, nhưng lời nói chắc chắn sẽ gây ra đủ loại quấy rối. Với kiểu da mặt mỏng của Dư Tư Mẫn như bây giờ, cô ấy nhất định không chịu nổi, nhưng hoàn toàn không đến mức trở mặt. Vì vậy Trần Thanh Xuyên phải tôi luyện cô ấy, để cô ấy có thể học cách đối phó với những hành vi quấy rối bằng lời nói như vậy, từ đó có thể học cách tự bảo vệ mình trong thương trường, giữ chặt ranh giới cuối cùng của mình.
Đêm đó, Trần Thanh Xuyên cố tình dùng đặt cược đùa bỡn Dư Tư Mẫn cũng do ý tưởng này.
Nếu không, làm sao anh có thể vô duyên vô cớ trêu ghẹo Dư Tư Mẫn…
Máy bay bay ổn định trên bầu trời, còn Trần Thanh Xuyên ngủ được một lúc thì cầm tạp chí lên.
Anh cầm một tạp chí quần áo phụ nữ, lật qua các trang có hình các người mẫu nữ trên tạp chí.
Dáng người của nữ người mẫu đương nhiên là đẹp, nhưng đó không phải là thứ mà Trần Thanh Xuyên thưởng thức, dù sao thì dáng người của Dư Tư Mẫn bên cạnh anh còn hấp dẫn hơn cả người mẫu mà anh còn không thèm nhìn. Lý do chính mà anh đọc tạp chí là để xem những bộ váy dạ hội đó.
Xem một hồi, Trần Thanh Xuyên đưa tạp chí cho Dư Tư Mẫn: “Tôi đã chọn ba loại váy dạ hội, cô tự chọn một cái đi. Chọn xong rồi sau đó xuống máy bay sẽ đến thẳng cửa hàng, trong tiệm sẽ có nhà thiết kế đặc biệt sửa vừa người cho cô.”
“A?!” Dư Tư Mẫn lại sửng sốt, không hiểu tại sao Trần Thanh Xuyên lại bảo mình chọn lễ phục dạ hội.
Chỉ là vừa “A” xong, cô ấy mới ý thức được thói quen này thật sự không tốt, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Thật ra cũng đúng là như vậy, bởi vì sau đó Trần Thanh Xuyên có chút hứng thú nhìn cô ấy, mặc dù anh không nói gì nhưng vẫn khiến cô ấy đỏ mặt.
Vội vàng lấy tạp chí, Dư Tư Mẫn bắt đầu nhìn vào ba bộ váy mà Trần Thanh Xuyên đã chọn cho mình.
Kiểu đầu tiên rất bảo thủ, giống như những chiếc váy dạ hội phương Tây của thế kỷ trước, kiểu thứ hai rất hở hang, hở một nửa phía trước, kiểu thứ ba thậm chí còn nóng bỏng hơn. Theo Dư Tư Mẫn thấy, đó chỉ là hai mảnh vải tuyn được dán trên cơ thể. Nếu người mẫu không có miếng dán màu da thịt thì thậm chí sẽ hoàn toàn trong suốt. Làm sao cô ấy có thể mặc một chiếc váy dạ hội như vậy, lúc này lập tức bỏ qua.
Giữa cái thứ nhất và cái thứ hai, Dư Tư Mẫn do dự một hồi lâu rồi chọn cái thứ hai.
Trên thực tế, trong đầu cô ấy thích phong cách thứ nhất hơn, nhưng phong cách thứ nhất quá bảo thủ, không phù hợp với tiệc tối. Vì thể diện của Trần Thanh Xuyên, cô ấy buộc phải chọn cái thứ hai.
Sau khi Dư Tư Mẫn nói đáp án cho Trần Thanh Xuyên, Trần Thanh Xuyên cười hỏi cô ấy tại sao không chọn câu đầu tiên.
Dư Tư Mẫn không giấu giếm điều gì mà nói sự thật cho Trần Thanh Xuyên, còn Trần Thanh Xuyên thì cười nói với cô ấy: “Hãy nhớ rằng, không chỉ nhớ bây giờ mà còn về sau, phụ nữ muốn lăn lộn trên thương trường không phải là chuyện dễ dàng gì.”
“Mặc dù trong xã hội ngày nay nam nữ bình đẳng, nhưng từ đơn vị công tác đến ban ngành cho đến toàn thế giới, có bao nhiêu phụ nữ lọt vào tầng cao? Tỷ lệ này rất nhỏ nên trong mắt những người thành đạt nhất, phụ nữ vẫn sự tồn tại gắn liền với đàn ông.”
"Vì vậy, cô phải nhớ rằng cô không có khả năng thay đổi cách nhìn của thế giới về phụ nữ, nhưng cô phải thay đổi cách nhìn của những người đàn ông xung quanh cpp. Cô phải sống thể hiện cá tính của mình và để thế giới quen với sự tồn tại của cô, chứ không phải cô đi theo bất luận kẻ nào, kể cả tôi. Quá trình này nhất định sẽ gây cho cô không ít phiền phức, thậm chí còn có người muốn đánh ngã cô.”
“Nhưng cô nhất định phải ngoan cường như cỏ, cúi đầu nhưng không bao giờ khuất phục. Hơn nữa tôi có thể nói cho cô biết, trong quá trình này tôi sẽ cho cô chỗ dựa vững chắc, tận lực giảm bớt các loại chèn ép cho cô.”
“Vậy… cô có hiểu tôi đang muốn nói gì không?”
Sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong, Dư Tư Mẫn sững sờ một lúc lâu, cuối cùng đôi mắt cũng sáng trở lại.
Cô ấy trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm, tôi hiểu hết rồi, tôi sẽ chọn cái thứ nhất, cảm ơn anh!”
Nói xong, Dư Tư Mẫn trịnh trọng cúi đầu trước Trần Thanh Xuyên. Cô ấy thực sự hiểu ra Trần Thanh Xuyên đang muốn hỗ trợ cô ấy, giúp cô ấy giành được một tương lai tươi sáng. Theo lời người bình thường, Trần Thanh Xuyên chính là quý nhân của cô ấy!
Người cao quý như vậy đương nhiên xứng đáng để cô ấy nghe theo.
Nhưng sau đó Trần Thanh Xuyên nói: “Sao tôi vẫn có xúc động muốn xem cô mặc kiểu thứ ba nhỉ?”
Nhìn thấy trang phục trong suốt trên tạp chí, khuôn mặt xinh đẹp của Dư Tư Mẫn nhất thời đỏ lên. Ông chủ này, sao cứ luôn như vậy…