Tôn Bách Lâm thật lòng khinh thường Trần Thanh Xuyên, từ đầu tới cuối không hề để ý một chút nào tới anh, thậm chí không nhìn lấy một cái. Anh ta chỉ lo nói chuyện với Tô Tuyết một cách hào hứng, một cách khí thế hừng hực.
Tô Tuyết cũng nhiệt tình với anh ta, hai người nhìn có vẻ rất hợp ý.
Nhưng hợp hơn nữa là, Tôn Bách Lâm nói: "Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh ngồi nói đi, ở đây ồn quá."
Tô Tuyết không nghĩ gì mà đồng ý ngay: "Được thôi!"
Sau đó nói với Trần Thanh Xuyên: "Chúng tôi kiếm chỗ nói chuyện, anh ăn xong thì tự đi về nhé!"
Câu nói này cho Trần Thanh Xuyên một cảm giác, như thể đang nói với anh rằng: "Sự tồn tại của anh là dư thừa."
Đương nhiên, đây chính là điều Tô Tuyết muốn, cô vẫn nhớ vừa rồi Trần Thanh Xuyên đã chọc giận cô như thế nào. Bây giờ phong thủy xoay chuyển, cô cũng đã tìm được cơ hội dùng Tôn Bách Lâm để đâm Trần Thanh Xuyên một phát, khiến Trần Thanh Xuyên càng khó chịu càng tốt!
Chỉ là... diễn biến của sự tình rõ ràng không giống như những gì cô tưởng tượng.
Bởi vì Trần Thanh Xuyên không quan tâm chút nào: "Không sao, hai người đi chơi đi, tôi ăn no rồi sẽ tự về."
Lời nói của Trần Thanh Xuyên lọt vào tai cô, khiến Tô Tuyết cứng họng không nói nên lời, cô không ngờ Trần Thanh Xuyên lại có thái độ thờ ơ như vậy.
Đồng thời, trong mắt Tôn Bách Lâm cũng lộ ra vẻ khinh thường.
Đúng là ba trăm sáu mươi ngành nghề, nghề nào cũng có người đứng đầu của nó, cả vô dụng mà cũng vô dụng đến cùng cực như vậy!
"Tô Tuyết, đi thôi!"
Thậm chí còn chả có tâm trạng mà chế giếu anh, Tôn Bách Lâm trực tiếp kêu Tô Tuyết rời đi.
Ngay khi cả hai rời đi, đột nhiên, một cô gái với cây đàn guitar bước ra.
Cô gái này tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, tóc buộc đuôi ngựa dài phía sau, trông rất lanh lợi. Vẻ ngoài của cô ấy khiến mọi người xung quanh phải ngưỡng mộ, là một người đẹp đến tinh tế, đến cả Tô Tuyết nhìn rồi cũng cảm nhận được một sự uy hiếp rất lớn.
Chỉ là cô gái ấy phớt lờ cô, tế nhị đi lướt qua cô, sau đó đến bên cạnh Trần Thanh Xuyên.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy ngồi xuống cạnh Trần Thanh Xuyên rồi khoác tay anh một cách trìu mến: "Dấu yêu ơi, anh cũng ở đây sao, thật là trùng hợp!"
Nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ ngồi ở bên cạnh, Trần Thanh Xuyên hơi sững sờ, không ngờ lại có thể gặp Mạc Tiểu Vũ ở đây.
Khi anh còn đang ngơ ngác khi thấy sự xuất hiện của Mạc Tiểu Vũ, Tô Tuyết lại cảm thấy tức giận khi nhìn thấy cảnh này, lửa giận không tên nổi lên tận trời, cô thực sự ước mình có thể lao lên bóp chết Mạc Tiểu Vũ ngay lập tức.
Cô không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, có cảm giác như báu vật trân quý của mình bị ai đó lấy mất. Nhưng trên thực tế, cô cho rằng mình rõ ràng không thích Trần Thanh Xuyên, hơn nữa cô đã ly hôn với Trần Thanh Xuyên rồi, loại tức giận này thật sự không thể giải thích được.
Khi Tô Tuyết còn đang cố kìm nén lửa giận, Tôn Bách Lâm chỉ biết ngây ra đứng nhìn, chỉ cảm thấy đầu óc mình mơ màng.
Làm gì vậy? Anh ta đã rất xuất sắc trong suốt những năm qua, nhưng anh ta có giỏi tới mấy cũng không chiếm được trái tim của Tô Tuyết, thay vào đó là Trần Thanh Xuyên, một kẻ vô dụng, lại có thể ôm mỹ nhân về nhà, kết hôn với Tô Tuyết. Bây giờ anh ta đã trở nên tốt hơn, còn Tô Tuyết cuối cùng đã ly hôn, quay lại độc thân, anh ta nghĩ rằng mùa xuân của mình đã đến, nhưng vừa rồi anh ta đã nhìn thấy một cô gái khác, rất xinh đẹp và trẻ trung!
Tôn Bách Lâm đã nghĩ ra cách làm quen với cô gái này, xin cách liên lạc với cô ấy, nhưng ai ngờ, đối phương lại chạy tới bên cạnh Trần Thanh Xuyên, còn thân mật gọi “dấu yêu”?!
Lúc này, Tôn Bách Lâm thực sự muốn hỏi Tô Tuyết và cô gái kia rằng: Mọi người đều nhặt ve chai à? Sao lại thích toàn đồ vô dụng vậy…
Tô Tuyết vừa rồi nói với Trần Thanh Xuyên rằng cô và Tôn Bách Lâm rời đi trước, nhưng trên thực tế chuyện này vẫn chưa xảy ra, bởi vì Trần Thanh Xuyên và Mạc Tiểu Vũ đã rời đi sau đó, đi còn nhanh hơn họ, hơn nữa người ta còn ôm eo quàng vai một cách quang minh chính đại, rất ân ái.
Sau khi Trần Thanh Xuyên rời đi, Tôn Bách Lâm lắc đầu bất lực, sau đó gọi Tô Tuyết: “Chúng ta đi thôi, đi…”
“Tôi không đi nữa.” Cả cơ hội để Tôn Bách Lâm nói đi đâu còn không có, Tô Tuyết đã nói có việc, sau đó bỏ đi.
Tôn Bách Lâm nổi điên, gì vậy, tối nay ra đây là để làm bàn đạp cho tên vô dụng kia à?
Anh ta giỏi như vậy, năm nào cũng kiếm được mấy chục triệu tệ, vậy mà còn không bằng một tên vô dụng, tên vô dụng đó trước sau còn ôm được hai mỹ nhân, anh ta lại không mời được Tô Tuyết đi cà phê, thậm chí còn chưa kịp mời.
“Đệch, tao không tin Tôn Bách Lâm tao lại không so được với một thằng vô dụng như mày!”
Khi Tôn Bách Lâm đang nghiến răng ken két, Trần Thanh Xuyên đã ra tới đường lớn với Mạc Tiểu Vũ.
Tất nhiên, bây giờ họ đã không còn tình tứ ôm eo, ôm tay, họ chỉ đang sánh bước bên nhau trên con đường rực rỡ ánh đèn neon.
"Vừa rồi thấy họ hợp lại để nhằm vào anh, nhất thời bất bình mới bước tới ôm anh, anh đừng để ý!"
Trần Thanh Xuyên sao có thể để tâm, anh vẫn là tiếp nhận lòng tốt của Mạc Tiểu Vũ.
Sau đó, Mạc Tiểu Vũ lại cảm ơn anh: "Nếu không có anh đêm đó, tôi thật sự không biết kết cục sẽ như thế nào. Có lẽ từ đêm hôm đó, cuộc đời của tôi sẽ lạc lối, sau này tôi sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu được."
Mạc Tiểu Vũ đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này.
Điểm mấu chốt của con người cũng giống như mặt băng, một khi mặt băng bị vỡ thì rơi xuống nước sẽ chìm vô tận, cứ chìm dần. Giới hạn con người cũng vậy, một khi đã vượt qua thì sẽ bỏ cuộc và chìm đắm đến vô vọng.
Cô ta cảm thấy kinh khủng khi nghĩ về tình huống đó, vì vậy cô ta càng cảm thấy biết ơn rằng đêm đó Trần Thanh Xuyên đã ra tay và giúp cô ta giữ được giới hạn của mình. Bởi vậy, lòng biết ơn của cô ta đối với Trần Thanh Xuyên cũng là chân thành từ tận đáy lòng.
Trần Thanh Xuyên có thể cảm nhận được sự chân thành này, nhưng anh không nghĩ đó là chuyện to tác gì, sau khi mỉm cười, anh chuyển chủ đề và hỏi về tình trạng của mẹ Mạc Tiểu Vũ.
“Chao ôi!” Nhắc tới tình trạng của mẹ, vẻ mặt Mạc Tiểu Vũ chợt buồn bực, tiếng thở dài thườn thượt.
Sau đó, cô ta nói với Trần Thanh Xuyên rằng tình trạng của mẹ cô ta xấu đi rất nghiêm trọng, bệnh viện nói rằng tốt hơn là nên về nhà tự chăm sóc. Ý của câu này rất rõ ràng, nằm viện cũng vô nghĩa, thà về nhà ở bên người thân nhiều hơn.
Không phải là không còn cách nào, mà là Mạc Tiểu Vũ không có năng lực để giải quyết.
“Ở nước ngoài có một phòng thí nghiệm chuyên biệt có thể điều trị căn bệnh này, nhưng phòng thí nghiệm đó không phải là tổ chức vì lợi nhuận, sẽ không nhận bất kỳ khoản tiền nào, trừ khi có quan hệ lớn mới có thể vào đó để chữa trị, còn về mẹ tôi…”
Mạc Tiểu Vũ buồn bực lắc đầu, không nói gì nữa. Nhưng đã quá rõ ràng, mẹ cô ta hoàn toàn không vào phòng thí nghiệm đó được.
Trần Thanh Xuyên đã nghe nói về phòng thí nghiệm tương tự như vậy, tất cả đều được hỗ trợ bởi một tập đoàn lớn, tập hợp các chuyên gia hàng đầu thế giới và cung cấp với số tiền không giới hạn, cho phép chuyên gia của phòng thí nghiệm này đột phá một số bệnh hiểm nghèo.
Nếu không đột phá được, thì tự nhiên mọi thứ đều vô ích, nhưng nếu thành công, thì loại phản hồi này nhiều vô kể. Đối với người nghèo, thứ ít giá trị nhất trên thế giới là mạng sống, nhưng đối với người giàu, thứ quý giá nhất trên thế giới này cũng chính là mạng sống.
Ví dụ thực tế nhất là việc Trần Thanh Xuyên quen một trưởng bối từng chi 720 tỷ tệ để chữa căn bệnh tưởng chừng như chắc chắn sẽ chết đối với người ngoài ngành. Loại lợi ích này đã quá lớn ngoài sức tưởng tượng. Và loại phòng thí nghiệm mà Mạc Tiểu Vũ từng nghe nói đến hiển nhiên cũng giống như vậy.
Tuy nhiên, theo như Trần Thanh Xuyên biết, phòng thí nghiệm điều trị bệnh của mẹ Mạc Tiểu Vũ hình như được đầu tư bởi gia đình anh...