"Hử? Tiểu Lệ, sao em lại khóc dữ vậy?"
Vương Xuân lên xe, thắt dây an toàn, thấy Dương Lệ khóc bù lu bù loa, có hơi giật mình rồi lại bật cười nói:
"Tiểu Lệ, chắc giờ nước mắt của em là nước mắt vui sướng đúng không, dù sao tên Lâm Hàn kia cũng đâu xứng với em. Em và cậu ta ly hôn, với em mà nói thì là một sự giải thoát rồi".
"Sau khi ly hôn, cả người cảm thấy nhẹ nhõm, vui sướng nên mới khóc chứ gì?"
Dương Lệ ngẩng đầu nhìn Vương Xuân, tiếng khóc chợt dừng một chút, rồi lại khóc to hơn.
Vương Xuân thì vẫn cứ nói:
"Tiểu Lệ, khóc đi, khóc cho đã đi em. Khóc hết những áp lực trong mấy năm qua ra thì mới có thể bắt đầu cuộc sống mới".
"Đợi sau khi chúng ta đăng ký kết hôn rồi, những gì tên Lâm Hàn kia đã cho hay chưa cho em, anh cũng có thể cho em được hết. Anh sẽ tốt với em gấp trăm gấp ngàn lần tên đó".
Vương Xuân vừa nói, vừa giơ tay tính lau nước mắt trên gương mặt Dương Lệ.
Dương Lệ vội tránh đi.
Sắc mặt anh ta khẽ đổi, trong mắt hiện lên nét không vui, nhưng vẫn rút tay về cười nói:
"Tiểu Lệ, chúng ta chỉ vừa quen nhau chưa tới 1 tiếng đồng hồ, em né anh, anh hiểu. Anh là tiến sĩ học cao hiểu rộng, nên cũng biết chừng mực, chứ không phải cái loại đầu đường xó chợ như Lâm Hàn".
"Em không muốn anh đụng vào mình thì anh cũng không ép. Đợi đến khi em chịu, chỉ cần nói với anh một tiếng là được".
Lúc nói câu đó, trong mắt Vương Xuân chợt có nét lạnh lẽo khó nhận thấy lóe lên, hừ, một người phụ nữ đi bước nữa mà còn giả vờ thanh cao với ông đây à. Đợi lên giường, sợ là cô sẽ quỳ lạy trước mặt tôi cầu tôi đụng vào cô đấy!
Có điều, Vương Xuân cũng không vội, chỉ cần giờ bình tĩnh chờ Dương Lệ ly hôn, rồi lại nhờ Triệu Tứ Hải giúp khuyên vài câu, dần dần Dương Lệ cũng sẽ tiếp nhận anh ta thôi.
Đến lúc đó là có thể ôm người đẹp về nhà rồi!
Tưởng tượng cơ thể nóng bóng của Dương Lệ nằm ở trên giường, trong lòng Vương Xuân lại cồn cào không yên.
"Tiểu Lệ, tối nay chúng ta đi uống rượu, ăn bữa cơm đi", Vương Xuân đề nghị:
"Vừa hay để hiểu biết thêm về tính cách, lối suy nghĩ của nhau. Dù gì sau này cũng sẽ chung sống dưới cùng một mái hiên mà".
Dương Lệ im lặng một lúc rồi mới khẽ đáp: "Ừ".
...
Trong biệt thự Đức Hoa.
Lâm Hàn ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng, hai mắt có chút vô hồn.
Đến tận giờ, anh vẫn không hiểu, rốt cuộc thì mình làm sai điều gì mà Dương Lệ lại muốn ly hôn với anh.
Đầu tiên, Lâm Hàn có thể khẳng định Dương Lệ rất yêu mình, anh có thể nhận ra sự không nỡ trong mắt cô trước khi đi.
"Nếu đã không nỡ, vậy tại sao lại muốn ly hôn?"
Lâm Hàn nghĩ mãi không ra, bực bội nắm tóc, trong lòng khó chịu như có một thứ gì đó nghẹn ứ lại, không thể xả ra được.
Còn Vương Xuân kia, vốn Lâm Hàn tính điều tra tên đó, khiến anh ta cách Dương Lệ xa một chút.
Nhưng Dương Lệ lại chính miệng thừa nhận anh ta là chồng sắp cưới. Nếu Lâm Hàn làm gì anh ta, anh sợ cô sẽ buồn.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Hàn cảm thấy mình tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Anh vừa không muốn ly hôn với Dương Lệ.
Mặt khác, lại sợ làm cô ấy tổn thương.
Vả lại, bố vợ chỉ cho anh một đêm để suy nghĩ, nó tựa như một bức tường đang chắn trước mặt Lâm Hàn.
Cảm giác đó cực kỳ khó chịu.
"Bây giờ, quan trọng là thái độ của Tiểu Lệ, nếu cô ấy không muốn ly hôn, thì dù Dương Cảnh Đào có nói cũng vô dụng. Nhưng mà... Tại sao Tiểu Lệ lại muốn ly hôn chứ!"
Lâm Hàn cảm thấy toàn thế giới như sụp đổ.
Anh dứt khoát ra cửa, lái xe không mục đích hóng gió, trong đầu đều là những hình ảnh khi ở bên Dương Lệ.
Cùng nhau ăn cơm, còn cả lúc Dương Lệ bật khóc khi nhìn thấy biệt thự núi Vân Mộng, và cả lúc đi dạo cùng nhau...
Đủ mọi hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Hàn.
...
Tại trung tâm tiếp khách Kim Lăng.
Một người phụ nữ để tóc ngắn ngồi ở trên sô pha, cả người toát lên vẻ uy nghiêm.
Đó đúng là Liễu Nguyệt Như.
"Bà chủ Lâm, có tin mới nhất, sáng nay, Dương Lệ đã thẳng thắn đề nghị muốn ly hôn với cậu Lâm, vả lại còn cho cậu ấy một đêm để suy nghĩ".
Ông Vân cung kính nói.
"Ừm, Dương Lệ kia cũng tự biết thân biết phận đó chứ, biết mình và Tiểu Hàn chênh lệch quá lớn, không xứng với thằng bé. Tính nết cũng khá được đấy nhỉ".
Liễu Nguyệt Như gật đầu:
"Nếu không phải cô ta sinh ra trong gia đình thấp kém, thì làm con dâu tôi cũng là một sự lựa chọn không tồi. Nhưng gia cảnh và thân phận thật sự thua kém nhau quá nhiều, khó mà bù đắp nổi, nên cuộc hôn nhân này là điều không có khả năng".
"À đúng rồi, giờ Tiểu Hàn đang ở đâu?"
"Cậu nghe nói Dương Lệ muốn ly hôn, hình như rất buồn và đau khổ. Giờ cậu ấy đang ngồi trong một quán bar uống rượu giải sầu", ông Vân đáp.
"Để nó uống đi, dù sao con người cũng là động vật có tình cảm, có lẽ uống xong, nó sẽ thoát ra khỏi mớ tình cảm ấy. Dù sao đàn ông nhà họ Lâm ta đều có chí lớn, không dây dưa lằng nhằng với ba cái chuyện tình cảm nam nữ quá đâu".
Liễu Nguyệt Như mỉm cười:
"Hơn nữa, cô công chúa kia cũng tốt hơn Dương Lệ gấp ngàn lần, không phải sao?"
...
8 giờ tối, tại quán bar Danh Hào.
Bên trong phát bài hát nhẹ nhàng du dương, khách khứa kẻ tới người đi.
Có không ít ánh mắt nhìn về phía một chàng trai ngồi trong góc của quán bar, trên bàn chất đủ loại rượu bia, mặt cũng uống đỏ lừ.
"Chậc chậc chậc, giờ mới mấy giờ mà đã uống say như thế rồi".
"Uống nhiều vậy chắc là do thất tình, có lẽ người tình trong mộng chạy theo trai nhà giàu rồi".
"Ngoại hình cũng khá đẹp trai, nhưng quần áo thì hơi rẻ tiền".
...
Đám khách khứa nhìn thiếu niên kia mà suy đoán đủ kiểu.
Thiếu niên ấy chính là Lâm Hàn.
Bản thân anh cũng không biết mình uống bao nhiêu, ói ra mấy lần, cả người cảm thấy đau đầu chóng mặt, dạ dày thì nôn nao cực kỳ khó chịu.
"Tiểu Lệ, nếu em thật sự muốn ly hôn, anh sẽ không nài ép, dù sao đó cũng là quyết định của em..."
Lâm Hàn nhìn ly rượu trước mặt, lẩm bẩm:
"Nhưng anh muốn có một lý do, chứ sao vô duyên vô cớ, cứ thế ly hôn được..."
È è è...
Chợt, điện thoại anh rung lên.
"Anh Hàn", điện thoại vừa kết nối, giọng Ngô Xuyên đã truyền đến:
"Đã hỏa táng thi thể của Hoàng Liệt rồi, xử lý tro cốt gã ta như thế nào đây?"
"Đưa đến khách sạn Hilton nơi Tần Liên ở đi, tro cốt Tiểu Bắc đang ở đó, chọn một ngày đi về nhà Tiểu Bác, chôn... Ọe!"
Chưa kịp nói xong, Lâm Hàn đã nôn ra.
"Anh Hàn, anh làm sao thế?", giọng Ngô Xuyên thoáng giật mình hỏi.
"Không sao, uống chút rượu thôi", Lâm Hàn cầm khăn lau miệng đáp.
"Uống rượu..."
Ngô Xuyên ngây người, trong mắt anh ta, sự tự chủ của Lâm Hàn đã vượt xa người thường, uống rượu cũng có uống, nhưng uống đến ói ra thì đây quả thật là một chuyện khó có thể tin.
"Anh Hàn, anh đang ở đâu vậy, có phải anh gặp chuyện gì rồi không, tôi đến chỗ anh nhé".
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!