“Tiền của bà đây”.
Triệu Cương đưa xấp tiền cho Trương Quế Như.
Trương Quế Như vội vàng đếm, tổng cộng là bốn ngàn tệ, cộng thêm một ngàn tệ vừa rồi, vừa đủ năm ngàn.
“Không thiếu chứ?”, Triệu Cương hỏi.
“Không thiếu, không thiếu, vừa đủ 5 ngàn tệ!”, Trương Quế Như cười tươi như hoa.
“Triệu Cương tôi làm việc không chơi trò giả dối, 5 ngàn là 5 ngàn. Dù sao tôi cũng là người nổi tiếng trong huyện chúng ta, nếu lừa dối mọi người, làm hỏng danh tiếng của tôi thì hại nhiều hơn lợi”.
Triệu Cương lãnh đạm nói.
“Đúng, ông chủ Triệu nói đúng!”
Trương Quế Như đã cầm được tiền, bèn cười xoà nói theo.
“5 ngàn tệ chuyện này coi như đã xong, đó là chuyện thứ hai”, sắc mặt Triệu Cương đột nhiên trở nên u ám, ông ta nhìn Lâm Hàn:
“Cậu nhóc, cậu là người ngoài tỉnh đến địa phương này giở thói ngang ngược, còn đánh thuộc hạ của tôi bị thương. Chuyện này không dễ bỏ qua thế đâu”.
“Ồ? Vậy ông muốn thế nào?”, Lâm Hàn hờ hững hỏi.
“Thế nào? Cậu đánh bốn vệ sĩ của tôi bị thương, còn có cậu em trai Trần Tiếu của tôi, tôi muốn 2 triệu tệ tiền thuốc men”, Triệu Cương nói thẳng.
“Nếu tôi không đưa thì sao?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Không đưa, cũng được”.
Triệu Cương cười hì hì: “Tôi thừa nhận thân thủ cậu rất lợi hại, đánh nhau rất giỏi. Nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, hơn nữa còn là xã hội trừ gian diệt ác, cho dù thân thủ cậu lợi hại thì có ích gì? Có thể giết được tôi chắc?”
“Nếu cậu không đưa 2 triệu tệ này thì tôi sẽ báo thù. Tôi nhìn cậu hẳn không phải người địa phương. Ở vùng này, không ai không biết Triệu Cương tôi. Một cuộc điện thoại của tôi là có thể gọi mấy trăm người đến”.
“Thân thủ cậu giỏi thì có tác dụng gì? Tôi sẽ cho cậu phải nằm xuống từ tỉnh Cán về”.
Triệu Cương lại nhìn Trương Quế Như rồi nói tiếp:
“Cậu đánh bốn vệ sĩ của tôi bị thương là để bảo vệ gia đình Trương Quế Như, nhưng cậu bảo vệ nhất thời chứ bảo vệ được cả đời không?”
“Chỉ cần cậu đi thì tôi sẽ lấy lại 5 ngàn tệ vừa nãy. Thậm chí tôi còn khiến cho nhà Trương Quế Như cả đời này không trồng trọt được ở đây, cũng không có việc làm, chỉ có thể ra đường làm ăn mày!”
“Ông chủ Triệu! Xin ông hãy nhân từ!”
Nghe vậy, Trương Quế Như tái mặt, bà biết với năng lực của Triệu Cương ở huyện này, khiến gia đình bà đi ăn xin là điều rất dễ dàng.
“Đáng chết! Đáng chết!”, Nhan Thành ở bên cạnh tức đến mức siết chặt tay thành nắm đấm.
“Nhân từ?”
Triệu Cương đảo mắt trắng: “Nhân từ, được, 2 triệu tệ tiền thuốc”.
“Lâm Hàn, cậu là tên sát tinh!”
Trương Quế Như nhìn Lâm Hàn rồi gào lên, trong mắt đầy vẻ chán ghét:
“Chúng tôi là người dân bình thường, chỉ muốn được sống yên bình mà thôi! Lâm Hàn, chúng tôi động đến cậu rồi à? Tại sao cậu lại đối xử với nhà chúng tôi như vậy?”
“Cậu hại chết con trai tôi thì thôi, còn đi chọc Trần Tiếu. Bây giờ cậu còn gây rối cả với ông chủ Triệu! Sau này nhà chúng tôi thật sự phải đi ăn xin rồi…”
Cuối cùng Trương Quế Như bật khóc nức nở.
“Mẹ, Lâm Hàn cũng không cố ý mà”, Nhan Thành tiến liên an ủi:
“Anh ấy làm vậy cũng vì muốn tốt cho nhà chúng ta. Nếu không đánh bốn tên vệ sĩ kia thì chúng ta cũng không đòi được 5 ngàn tệ này đúng không?”
“5 ngàn tệ? Lúc này rồi 5 ngàn tệ còn có tác dụng gì? 5 ngàn tệ sớm muộn gì cũng bị ông chủ Triệu thu lại, sau này chúng ta chỉ có thể đi ăn xin mà thôi!”
Mặt Trương Quế Như đầy nước mắt, bà lại phẫn nộ nhìn Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, không phải cậu giàu có lắm à? Còn không mau trả ông chủ Triệu 2 triệu tệ đi?”
“Dì à, chuyện này cháu sẽ giải quyết ổn thoả”, Lâm Hàn mỉm cười với Trương Quế Như.
“Giải quyết? Cậu giải quyết thế nào?”
Trương Quế Như lớn tiếng nói: “Ông chủ Triệu ở vùng này rất có thế lực, ai động vào được chứ? Cậu là một người ngoài tỉnh thì lấy gì để giải quyết? Cậu có giỏi đánh nhau hơn nữa thì chuyện này có thể dùng nắm đấm để giải quyết à?”
“Lâm Hàn cậu là sát tinh, cậu vừa đến là cuộc sống bình lặng của gia đình tôi lập tức bị xáo trộn!”
Trương Quế Như lại khóc lớn: “Trần Mộng không chịu lấy con trai tôi, cũng là vì cậu! Nếu cậu không cho con trai tôi 1 triệu tệ, còn để Trần Mộng nhìn thấy thì với số tiền thách cưới 168 ngàn tệ ấy đã cưới được Trần Mộng về nhà rồi!”
“Lâm Hàn, cậu có còn là người không? Hại chết Tiểu Bắc, bây giờ còn phá hỏng chuyện hôn sự của Nhan Thành! Tại sao chứ, sao số tôi lại khổ thế này? Sao tôi lẠI gặp người đáng ghét như cậu chứ?”
Đối với những lời này, ban đầu Lâm Hàn sửng sốt, sau đó anh lắc đầu bất lực, anh biết mình không thể giải thích rõ ràng với Trương Quế Như được.
“Mẹ, mẹ đừng khóc! Con tin Lâm Hàn nói có thể giải quyết thì nhất định có thể giải quyết!”
Nhan Thành lại an ủi, nhưng trong lòng cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Mặc dù thân thủ Lâm Hàn tốt, có tiền, nhưng Triệu Cương là người địa phương, là ông trùm nơi này.
Lâm Hàn từ tỉnh khác đến, dẫn theo mấy vệ sĩ liệu có chống lại được Triệu Cương không?
“Cậu nhóc, đã suy nghĩ xong chưa? Một là đưa tiền, hai là cậu trơ mắt nhìn cả nhà Trương Quế Như đi ăn xin!”
Triệu Cương mất kiên nhẫn.
“Ông đang so quan hệ với tôi à?”, Lâm Hàn khẽ chau mày.
“Ô? Tôi còn phải so quan hệ với cậu à? Nếu cậu có năng lực thì giết ông đây đi. Chỉ cần cậu không dám giết thì với quan hệ của ông đây ở huyện, đối phó với gia đình Trương Quế Như đơn giản như giết một con kiến!”
Vẻ mặt Triệu Cương đầy đắc ý: “Không nói điều khác, bây giờ một cuộc điện thoại của tôi là có thể gọi được trưởng thôn của thôn họ Nhan ra, để ông ấy huỷ bỏ trợ cấp hộ nghèo hàng năm của gia đình Trương Quế Như! Hơn nữa đây mới chỉ là khởi đầu thôi!”
Nói xong Triệu Cương lấy điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, một ông già khoảng 60 tuổi chạy bước nhỏ tới trước mặt Triệu Cương, vẻ mặt đầy nịnh nọt:
“Ông chủ Triệu, ông gọi tôi ạ?”
Ông già nhỏ bé này là Nhan Phú Quý, trưởng thôn của thôn họ Nhan.
“Huỷ bỏ toàn bộ các khoản trợ cấp hộ nghèo của nhà Trương Quế Như sau này”, Triệu Cương nhẹ nhàng nói.
“Vâng!”
Nhan Phú Quý gật đầu liên tục, không dám trái lời.
Đùa à, Triệu Cương này là người ngay cả người đứng đầu huyện cũng phải xưng anh gọi em, làm trái ông ta thì không phải mũ ô sa của ông cũng mất luôn sao?
“Trương Quế Như, bắt đầu từ năm nay bà không nhận được bất kỳ khoản trợ cấp hộ nghèo nào từ quỹ tài chính huyện nữa!”, Nhan Phú Quý nói với Trương Quế Như.
“Hả?”
Trương Quế Như trợn mắt, suýt thì ngất xỉu, khoản trợ cấp cho hộ nghèo của quỹ tài chính huyện là 1 ngàn tệ 1 năm, số tiền này với bà mà nói là rất lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!