Tại thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông.
Trong đại sảnh trang viên của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn.
Trương Thiên Sơn đang bị xích sắt cột vào trên ghế, cả người trông vô cùng chật vật, khác xa dáng vẻ Đại bàng núi bệ nghễ ngồi tít trên cao như hai người.
Trong đại sảnh, Tạ Kiến An và đám đàn em đều đang chế giễu Trương Thiên Sơn.
Chỉ có hai người là không, mà còn là hai người tra tấn Trương Thiên Sơn lúc nãy. Giờ họ thật sự mệt đến nỗi không cười nổi, có thể thấy ban nãy bọ họ đã dùng sức cỡ nào để áp dụng cực hình tra tấn Trương Thiên Sơn.
Bấy giờ, Tạ Kiến An xua tay, đám đàn em kia lập tức im lặng, trong đại sảnh chợt yên tĩnh như tờ.
Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn, lộ rẻ đắc ý nói: "Sao, bây giờ bằng lòng phối hợp với tôi chưa? À đúng rồi, quên nói cho ông biết, ban nãy tôi bảo đàn em dùng hình chưa phải là món tàn nhẫn nhất đâu. Hai người kia, cũng không phải dân chuyên trong lĩnh vực này. Nếu ông vẫn không chịu thì lát nữa tôi sẽ cho dân lành nghề dùng cực hình tàn nhẫn nhất, ông có chắc muốn nếm thử cái cảm giác đó không? Nhưng từ trước tới nay chưa ai có thể chịu đựng được đâu, sau khi bị tra tấn bằng cực hình kia, không có bất cứ người nào là không cầu xin tôi giết họ luôn đi cả!"
Trương Thiên Sơn nghe thấy thế, gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Kiến An suy yếu nói: "Mày cứ mơ đi!"
Tạ Kiến An nghe vậy, tức thì bực bội, Trương Thiên Sơn đã bị tra tấn không ra hình người, đến nỗi gần như không có sức nói nổi một câu hay ngẩng đầu lên, vậy mà còn cứng đầu cứng cổ!
Có điều, Tạ Kiến An cũng không vội, dù sao vẫn còn thời gian để ông ta dày vò Trương Thiên Sơn.
"Gọi hai người kia đến đây, dùng cực hình tàn nhẫn nhất cho tao!", Tạ Kiến An ra lệnh.
Một tên đàn em nghe vậy rời khỏi đại sảnh, chẳng bao lâu sau đã dẫn hai gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn để trần nửa người trên vào. Hiển nhiên, hai gã này hoàn toàn dư sức để tra tấn Trương Thiên Sơn, chứ không như hai tên trước đó, mới dùng hình 3 tiếng đã cạn kiệt sức lực.
"Trực tiếp dùng hình phạt tàn nhẫn nhất cho tao, chừng nào ông ta chưa mở miệng đồng ý thì không được ngừng lại, cũng không được để ông ta chết, nghe chưa!", Tạ Kiến An gần như quát lên.
Nếu Trương Thiên Sơn không chịu phối hợp thì kế hoạch của Tạ Kiến An sẽ phá sản. Đến lúc đó, họ chỉ có nước chọn dùng kế hoạch dự bị, nhưng chưa nói tới việc nó sẽ rất mạo hiểm, mà còn có khả năng thất bại. Dù có thành công thì bọn họ cũng phải chia cái bánh kem Bắc Đông béo bở này đi hơn phân nửa. Vì vậy, Tạ Kiến An mới nóng nảy như thế.
"Vâng, đại ca!"
Hai gã đàn ông vạm vỡ lập tức cầm lấy một số dụng cụ tra tấn, nở nụ cười nham hiểm đi tới trước mặt Trương Thiên Sơn.
Sau đó, bên trong đại sảnh không ngừng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
So với tiếng gào trước đó thì tiếng hét lần này cũng không lớn, nhưng lại có thể cảm nhận được sự đau đớn cùng cực khó kiềm chế nổi bên trong mỗi tiếng kên.
Khi Trương Thiên Sơn đang bị người khác tra tấn thì Lâm Hàn vẫn không hay biết tình hình xảy ra bên thành phố Phụng Thiên. Lúc này, anh đang đứng đợi ở chỗ Ngô Xuyên.
Một lúc sau, Tiểu Tây và Ngô Xuyên đã lần lượt dẫn theo Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải tới.
Hiện tại, Tạ Kiến Bình có chút mờ mịt, ông ta không ngờ Lâm Hàn lại phát hiện ra việc làm của mình, còn dứt khoát cử người tới bắt ông ta.
Mà càng đáng sợ hơn là, những cao thủ do Lâm Hàn cử tới đều cực kỳ giỏi võ.
Những cao thủ do Tạ Kiến Bình dẫn đến vậy mà 2 3 người cùng xông lên lại không phải đối thủ của 1 người bên kia, hơn nữa, bọn họ còn đông hơn bên ông ta.
Có người của sơn trang phối hợp nên chẳng mất nhiều thời gian, đám Tạ Kiến Bình đã bị bên Tiểu Tây bắt tới đây.
Lúc này, vẻ mặt Tạ Kiến Bình tràn đầy sợ hãi, không dám phát ra âm thanh nào, trong đầu thì không ngừng nghĩ cách thoái thác và chạy trốn.
Song, trong lòng Tạ Kiến Bình lại lo lắng không thôi. Dù sao, chuyện này đã bị Lâm Hàn phát hiện, kế hoạch cũng hoàn toàn phá sản.
Tuy ông lớn đứng sau Phùng Thạch có thực lực rất mạnh, nhưng Tạ Kiến Bình lại không cho rằng người đó có thể đánh lại Lâm Hàn. Suy cho cùng, Lâm Hàn mới là người đứng đầu của thế lực vùng Hoa Đông.
So với Tạ Kiến Bình thì Triệu Tứ Hải lại chẳng thể nào im lặng được.
Hôm nay là chủ nhật, nhưng Triệu Tứ Hải lại chọn tăng ca ở quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Cũng không phải vì số tiền lương tăng ca kia, mà là Triệu Tứ Hải muốn quan sát mọi động tĩnh để biết được tình hình mới nhất.
Vốn dĩ, Triệu Tứ Hải đang vui vẻ vì Tạ Kiến Bình đã ra tay đe dọa Dương Lệ. Nếu thành công thì ông ta có thể tiếp tục hợp tác với ông lớn đứng sau Phùng Thạch, thế thì anh ta sẽ nhanh chóng thăng quan tiến chức. Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Đám người Ngô Xuyên kia vậy mà lại ngông nghênh xông vào quỹ đầu tư Nhân Phàm bắt anh ta đi.
Nhìn thấy đám người này, Triệu Tứ Hải liền biết đã có chuyện xảy ra, bởi vì bọn họ không phải người bình thường.
Nhưng Triệu Tứ Hải lại hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, càng đáng sợ hơn là đám bảo vệ của Nhân Phàm lấy lý do là không thể xung đột với kẻ bắt cóc gây tổn thương đến người bị hại, đều lui hết ra sau, mặc kệ bọn họ bắt Triệu Tứ Hải đi.
Đương nhiên Triệu Tứ Hải không tin vào cái lý do vớ vẩn của đám bảo vệ Nhân Phàm, anh ta biết rõ mặt bảo vệ được công ty làm rất tốt. Bọn họ cũng không phải bảo vệ bình thường mà đều được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, thậm chí còn giỏi hơn một số binh lính trong quân đội. Cộng thêm côn điện và lợi thế về nhân số, đám Ngô Xuyên chắc chắn sẽ không phải đối thủ của họ.
Thế nhưng, những nhân viên bảo vệ của Nhân Phàm lại chẳng hiểu sao cứ mặc kệ đám người kia bắt Triệu Tứ Hải đi.
Thậm chí đến tận giờ, Triệu Tứ Hải vẫn không nghe thấy được tiếng còi xe cảnh sát, dường như một đống nhân viên bảo vệ kia của Nhân Phàm lại chẳng có một người đứng ra báo cảnh sát, mặc Triệu Tứ Hải bị những kẻ bắt cóc ấy lôi đi.
"Thả tôi ra, các người làm vậy là phạm pháp, nếu không thả tôi ra thì các người chết chắc rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!