Lòng bàn tay ông chủ Vương nóng bỏng hẳn lên, đao trong tay sư phụ Vinh thì trở nên lạnh hơn cả băng.
"A Tứ, xin lỗi!" Ngũ Ngọc Xuân vừa hôn, vừa thút thít, nước mắt chảy trên mặt Lý A Tứ: "A Tứ, cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Lý A Tứ ôm chặt cô ta nói: "Tôi tha thứ cho cô!
Ngũ Ngọc Xuân nhìn anh ta giống như không tin, sau đó thân thể đột nhiên chấn động, vẻ đau đớn lóe lên một cái rồi biến mất trên mặt, trong ánh mắt hiện ra vẻ vui mừng.
"Cảm ơn cậu, A Tứ!"
Lý A Tứ nhẹ nhàng buông Ngũ Ngọc Xuân ra.
Trước ngực Ngũ Ngọc Xuân cảm một con dao găm, máu tươi thấm qua quần áo, chảy ra từ giữa kẽ tay Lý A Tứ.
Anh ta nắm đuôi dao thật chặt, một bàn tay vuốt ve mặt Ngũ Ngọc Xuân.
Ngũ Ngọc Xuân chậm rãi nhằm mắt lại, trên mặt vẫn còn nở nụ cười, chiếu vào trong mắt Lý A Tứ, cũng vĩnh viễn lưu lại trong lòng anh ta.
Nước mắt tràn ra từ trong mắt Lý A Tứ, nhỏ xuống ngực Ngũ Ngọc Xuân, hòa quyện với máu.
Nếu cái chết có thể cứu văn sai lam, cứ để máu tươi mai táng bi thương đi.
Hầu Thất Quý khẽ thở dài một hơi.
Ông ta biết, bắt đầu từ giờ phút này, Lý A Tứ đã trưởng thành.
Thế nhưng cái giá của sự trưởng thành này lại quá lớn.
Hầu Thất Quý lắc đầu, quay người đi ra ngoài.
Ông chủ Vương đưa tay vỗ một lưng sư phụ Vinh đang cầm đao, nháy nháy mắt với ông ta, hai người cũng đi theo sai.
Hai người đứng ở ngoài cửa, đầu tiên là thăm dò rước một chút, sau đó đóng cửa lại.
Chỉ còn lại Lý A Tứ và thi thể, còn có Tôn Trường Hải nửa chết nửa sống.
Lý A Tứ rút dao ra từ trong ngực Ngũ Ngọc Xuân, dùng áo sơ mi của mình lau sạch sẽ máu trên dao.
Động tác của anh ta rất chậm, rất nhẹ nhàng, giống như đang lau thân thể của người yêu mình.
Sau đó, anh ta chuyển hướng sang Tôn Trường Hải.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!