“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì tôi không còn cách nào khác, đành phải làm theo quy định thôi. Cậu đừng hạnh họe lời tôi nói, hai người các cậu đều chơi ăn gian, cả hai đều phải để tay lại đây. Đây là quy định!”
Hà Gia Xương nói xong, lẳng lặng nhìn Mã Sơn.
Mã Sơn quay đầu nhìn Tra Na Lệ, cần răng, đặt nốt cánh tay còn lại lên bàn.
“Để cô ấy đi đi, chặt hai tay của tôi, vậy được rồi chứ?”
“Mã Sơn!"
Tra Na Lệ chạy tới, kéo một cánh tay của Mã Sơn ra khỏi mặt bàn, ri tự xắn tay áo, để tay mình xuống bàn.
"Ai cần anh chịu phạt thay tôi? Anh nghĩ anh là ai?
Mã Sơn kéo tay áo của Tra Na Lệ xuống, che khuất cánh tay trắng như ngó sen lại, cười bảo cô ta: “Tay của em đẹp hơn của anh, chặt đi thì tiếc lắm. Chặt của anh rồi thì sau này ăn cơm, em đút cho anh!”
Tra Na Lệ rưng rưng lệ, nói: “Tại sao tôi phải đút cho anh ăn, anh là gì của tôi chứ?"
Thấy hai người họ dây dưa nhường qua nhường lại, không hiểu sao trong lòng Hà Quảng Chí lại bốc lên lửa giận, anh ta cười gằn nói: “Đúng là một đôi uyên ương số khổ! Nếu anh Mã đã trọng tình nghĩa như thế thì sao chúng tôi có thể không giúp anh toại nguyện được! Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, động thủ đi!”
Một vệ sĩ xách một con dao bầu tới, thân dao lóe lên ánh sáng lạnh dưới ánh đèn.
Anh ta đặt dao lên trên cánh tay của Mã Sơn ướm thử một chút rồi vung dao lên.
Mã Sơn bỗng nhiên la to: “Chờ chút!”
Mọi người đều cho là anh ta sợ.
Hà Quảng Chí cười khẩy: "Sợ rồi à? Còn tưởng là anh hùng cỡ nào! Biết sợ sớm đi có phải là tốt không? Giờ quỳ xuống đất dập đầu thì chuyện này coi như cho qua. Sau này anh làm việc cho nhà họ Hà chúng tôi, chúng ta coi như là người một nhà”.
Mã Sơn chẳng buồn để ý tới Hà Quảng Chí mà hỏi: “Chặt xong rồi tôi có thể mang cánh tay gãy về không?"
Mọi người đều sững sờ, không hiểu đã tới lúc này rồi, tại sao anh ta còn hỏi vấn đề này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!