Còn mắt của Chúc Long có thể đoạt hồn, bảo sao Hướng Văn Tình cảm thấy nơi nào bị ánh đèn chiếu vào không gian nơi đó sẽ đông cứng, hồn phách đều bị khựng lại.
Nếu thực sự là đèn Chúc Long Cửu Âm thì Hướng Văn Tình phải cảm thấy may mắn rồi, may mà đạo hạnh Long Bà Ba Dục không cao, lại tu luyện tà pháp, nếu không chỉ bằng ngọn đèn này thôi cũng đủ đoạt hồn phách của Hướng Văn Tình, hoặc luyện hóa cô ấy trong ngọn lửa đèn rồi
"Vì vậy cô không cần phải nản lòng đâu, dưới sự chiếu sáng của ngọn đèn thần này, cô có thể kiên trì lâu như vậy thì thực lực của cô đã vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi, con đường lên trời đó rốt cuộc là nơi như thế nào, đúng là khiến người ta phải mơ ước!"
Long Bà Ba Dục nhìn cô ấy, lộ ra vẻ bi thương như thể đang thương tiếc cho cái chết của cô ấy vậy.
"Đáng tiếc, một người phụ nữ xinh đẹp như cô tu luyện đến cảnh giới như vậy, hẳn là không dễ dàng gì nhỉ? Nhưng không sao, cô sẽ có thể trở thành người hầu của Na Già, đó cũng là vinh quang vô thượng!”
Long Bà Ba Dục cười lớn, tiếng cười như Phật như ma, vang vọng khắp bờ sông Mê Kông.
Đột nhiên, trên mặt ông lộ ra một tia kinh ngạc, tiếng cười đột ngột dừng lại.
Long Bà Ba Dục quay người lại, đứng ở cửa Thần Điện nhìn về phía tây.
Trên bầu trời xuất hiện một lưỡng sáng đen, đen kịt như thể màn đêm vẫn chưa tan hết để lại một khe hở trong ánh sáng ban mai
Sát khí nương theo đó tràn ngập khắp nơi.
Cả hai tay Long Bà Ba Dục kết ấn trước ngực, ông lấm bẩm niệm hai câu thần chú
Toàn bộ không gian phía trên ngôi đền đổ nát ngưng tụ thành một lớp sương mù xám nhạt.
Kiếm khí gào thét lao tới, xông vào sương mù, chém sương mù thành một khe hở nhỏ làm phát ra một tiếng động kỳ lạ, chấn động lòng người.
Không ai để ý thấy, trên thân tượng Phật loang lổ giữa những bức tường đổ nát và cỏ dại xuất hiện một vết kiếm nhạt màu.
Sương mù theo đó khép lại.
Trên sương mù, Lý Dục Thần cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ngôi đền đổ nát dưới chân.
"Khặc khặc khặc!" Long Bà Ba Dục nhìn anh cười ai thêm một người nữa! Tốt lắm! Tốt lắm!”
Lý Dục Thần giơ kiếm Huyền Minh lên rồi lại chém một nhát.
Rõ ràng là sương mù nhưng trong tai lại truyền đến một tiếng keng như thể chém vào đá.
Sương mù lại nứt ra một khe hở nhưng không hoàn toàn tách ra, rất nhanh đã khép lại
Trên thân tượng Phật trong cỏ dại lại xuất hiện một vết kiếm.
Lý Dục Thần đã phát hiện ra điều bất thường, lớp sương mù bảo vệ này trông giống như một trận pháp nhưng không phải là trận pháp bình thường, trong đó ẩn chứa Phật pháp vô thượng, rất rõ ràng là có liên quan đến ngôi cổ miếu này, không phải do tên yêu tăng trước mắt sở hữu.
Qua lớp sương mù, anh nhìn thấy lưỡng sáng bảy. màu xuyên qua ngôi đền đổ nát.
Đó là thanh kiếm Thất Tinh của sư tỷ Hướng Văn Tình.
Lý Dục Thần mừng rỡ, gọi: "Sư tỷ! Sư tỷ có ở trong đó không?"
“Dục Thần?! Là đệ sao?” Trong giọng nói của Hướng Văn Tình lộ rõ sự ngạc nhiên: "Tỷ ở trong này, bị đèn Chúc Long Cửu Âm nhốt lại rồi!”
"Đèn Chúc Long Cửu Âm?”
Lý Dục Thần rất kinh ngạc, tên yêu tăng này còn có pháp bảo như vậy sao?
"Được, sư tỷ, đệ sẽ cứu tỷ ngay đây!"
"Dục Thần, đệ đừng vào, bên trong này rất quý dị, đệ phá ngôi miếu này từ bên ngoài là tỷ sẽ thoát ra được!”
"Biết rồi!"
Lý Dục Thần nói xong thì nghiêng kiếm Huyền Minh lên, toàn bộ pháp lực đều rót vào thân kiếm.
Long Bà Ba Dục nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lý Dục Thăn và Hướng Văn Tình, nhìn động tác của Lý Dục Thần mà ông cũng không ngăn cản, chỉ cúi lưng giống như một ông già đáng thương.
"Ừm... Trên người cậu có sức mạnh to lớn, tôi cảm nhận được, rất tốt! Rất tốt Nâng kiếm của cậu lên đi, lại đây, cậu sẽ cảm nhận được ánh mắt của thần. Trước mặt Na Già, mọi sức mạnh đều như kiến hôi cả! Cậu sẽ bị khuất phục thôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!